Chương 1011: Ếch ngồi đáy giếng, không biết sự bao la của biển rộng
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quân Tiêu Dao hừ lạnh một tiếng, bàn tay quấn quanh khí huyết Thánh Thể và tiên quang rực rỡ, giống như tay thần nghiền áp ra.
Phốc!
Thân thể hai tên đạo tặc cùng lùi lại, Phá Quân Đạo có tu vi hơi yếu hơn trong đó lại trực tiếp tan nát dưới một chưởng này, cả nguyên thần cũng không thể trốn thoát, bị nghiền nát thành hư vô!
Không có bất cứ chiêu thức hoặc thần thông nào, chỉ đơn thuần là một chưởng mà thôi!
Phá Quân Đạo ngã xuống, Tham Lang Đạo bị thương nặng!
Ồ...
Bốn phương tám hướng vang lên vô số tiếng hút khí lạnh.
Tuy Tham Lang Đạo và Phá Quân Đạo chưa đạt tới trình độ thiên kiêu cấm kỵ vô thượng, nhưng cũng không yếu hơn bao nhiêu.
Nhưng hiện tại lại không chịu được một hiệp trong tay Quân Tiêu Dao!
Thần Tàm công chúa thấy tình cảnh này thì trong lòng dâng lên cảm giác bất an nồng đậm.
Hình như nàng ta đã đánh giá sai thực lực của Quân Tiêu Dao!
Dù là Yêu Nguyệt Không ban đầu có vài phần coi khinh Quân Tiêu Dao, giờ phút này cũng hoàn toàn câm lặng.
Hiện tại hắn ta lại cảm thấy, hắn và Thần Tàm công chúa thật sự giống như lời Khương Thánh Y nói trước đó.
Ếch ngồi đáy giếng, không biết sự bao la của biển rộng!
Thân thể Phá Quân Đạo tan nát, một ít máu tươi bắn ra văng lên người Huyền Nguyệt.
Lúc này nàng ta mới phục hồi tinh thần lại.
Chỉ trong giây lát mà Phá Quân Đạo đã ngã xuống, Tham Lang Đạo bị thương nặng. Nhưng trong đôi mắt lạnh lẽo của Huyền Nguyệt không có một tia dao động.
Chết rồi thì thôi.
Huyền Nguyệt vốn không có bất cứ tình cảm gì với những thủ hạ đó, hoặc có thể nói rằng, từ khi nàng chính tay giết chết ca ca mình thì đã không còn bất kỳ tình cảm nhân loại nào.
Nhưng hiện tại lại nhìn thấy dung nhan tuấn tú có vài phần quen thuộc kia, trái tim tĩnh mịch của Huyền Nguyệt như nhảy lên một cái.
“Huyền Nguyệt lão đại!”
Tham Lang Đạo hét lớn một tiếng, hoàn toàn không rõ vì sao lão đại nhà mình lại không có động tĩnh gì.
Nàng ta không phải một trong Nghịch Quân Thất Hoàng sao, theo lý thuyết càng phải muốn giết Quân Tiêu Dao mới đúng.
Nhưng trước mắt, Quân Tiêu Dao không có khả năng cho bọn họ dư thừa thời gian.
“Ở trước mặt bản Thần Tử mà còn muốn cố lộng huyền hư sao?”
Khóe môi Quân Tiêu Dao nhếch lên một nụ cười lạnh như băng.
Không biết vì sao, nhìn Quân Tiêu Dao lộ ra ánh mắt lạnh như băng sương đó, Huyền Nguyệt bỗng cảm thấy trái tim đau đớn.
Giống như người thân cận nhất đã trở mặt thành thù.
“Vì sao, rõ ràng hắn là đối tượng mà ta nên tru sát...” Bàn tay ngọc quấn quanh băng vải của Huyền Nguyệt siết chặt lấy lưỡi hái Tử Thần.
Kế hoạch trước đó của nàng ta là dung hợp Chứng Đạo Đế Ấn, có được Tiên Thiên Đạo Thai, sau đó đánh chết Quân Tiêu Dao, lại dung hợp Hoang Cổ Thánh Thể.
Thành tựu thể chất tối cao xong thì có được Thiên Đạo vương miện, cuối cùng trở lại dị vực, bước lên luân hồi, đi đến bờ đối diện.
Nhưng hiện tại, sau khi nhìn thấy Quân Tiêu Dao, lần đầu tiên trái tim lãnh khốc vô tình của Huyền Nguyệt sinh ra rối loạn.
Nàng bỗng có chút mê mang.
Nhưng hiện giờ Quân Tiêu Dao cũng không cho nàng cơ hội tự hỏi.
Quân Tiêu Dao lại trấn sát một quyền đến, quyền quang chiếu sáng vòm trời, như có tia chớp xẹt qua.
Côn Bằng Vô Lượng Thần Quyền được thi triển ra, hư ảnh Côn Bằng khổng lồ chen đầy trời cao, một cái hất đuôi đã làm văng ra hàng vạn gợn sóng phù văn.
“Xông lên!”
Yêu Nguyệt Không và Thần Tàm công chúa cũng biết tình huống có chút thật khéo.
Lúc này nếu còn giữ lại thực lực thì thật sự là đang tìm đường chết.
Sau đầu Thần Tàm công chúa, chín thần hoàn lập loè quang huy bất hủ, thần hà chín sắc tràn ra, phù văn che trời lấp đất hóa thành sợi tơ chín sắc rồi bắn ra, như muốn phong thiên cấm địa.
Yêu Nguyệt Không cũng thi triển ra tuyệt học áp đáy hòm của mình, thi triển ra Yêu Đế Tiên Kinh của Thiên Yêu Cổ Điện.
Một pháp tướng yêu đế hư ảo hiện ra, yêu khí điên cuồng tuôn ra cửu trọng thiên khuyết.
Tham Lang Đạo đã bị thương nặng cũng tận hết lực ra tay, thi triển ra cực chiêu Huyết Lang Thôn Nguyệt.
Mà Huyền Nguyệt luôn không có động tĩnh rốt cuộc cũng động.
Nàng ta vung lưỡi hái Tử Thần ra.
Nhưng so với lúc ra tay với Khương Thánh Y trước đó thì uy lực giờ phút này của Huyền Nguyệt đã hạ thấp xuống rất nhiều.
Chiêu thức của tứ đại cường giả trẻ tuổi và Quân Tiêu Dao va chạm.
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào chiến cuộc.
Trước đó tuy Khương Thánh Y mạnh, nhưng đối mặt với nhiều người liên thủ, nàng cũng không có sức phản kháng gì.
Hiện tại đổi lại là Quân Tiêu Dao, kết quả sẽ như thế nào?
Oanh!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền ra.
Pháp lực nhấc lên sóng triều ngập trời, gột rửa tất cả.
Chỉ dao động kia thôi đã đủ để đánh cho chuẩn thánh đến hộc máu bay ngược ra sau!
Dưới sự va chạm đó, kết quả lại là…
Thân thể Tham Lang Đạo nổ nát, không chịu nổi áp lực kia, nguyên thần cũng nứt ra, hoàn toàn ngã xuống.
Yêu Nguyệt Không cũng há mồm ho ra máu, hoàn toàn mất đi phong tư của cấm kỵ trẻ tuổi Thiên Yêu Cổ Điện.
Còn Thần Tàm công chúa và Huyền Nguyệt thì có tu vi tối cao trong mấy người này, nhưng họ cũng cùng bị đẩy lui.
Khí huyết trong ngực Thần Tàm công chúa quay cuồng, một ngụm máu tươi tràn lên cổ họng, bị nàng ta ép nuốt xuống.
Trái lại Quân Tiêu Dao vẫn bạch y tung bay, thần tư tuyệt thế.
Cường thế, vẫn cường thế!
Vô địch, vẫn vô địch!
“Đã làm sai thì phải trả giá, không phải sao?” Tiếng nói lãnh khốc của Quân Tiêu Dao vang vọng trên trời dưới đất.
Hắn chậm rãi thò một bàn tay ra rồi chụp vào hư không, một lạc ấn phù văn huyền ảo hiện hóa ra.
Quân Tiêu Dao khép năm ngón tay lại, nắm lấy lạc ấn phù văn kia.
Chỉ trong khoảnh khắc, phù văn lạc ấn biến thành một thanh chiến phủ, bị Quân Tiêu Dao nắm vào trong tay. Một luồng đế uy khủng bố hiện ra, quả thực như có thể bổ ra vạn cổ Hồng Hoang!
Khí tức kia khiến toàn trường sợ hãi, rất nhiều thiên kiêu run lên bần bật dưới đế uy này!
Đúng là Loạn Cổ Phủ do lạc ấn đế binh biến thành!
Giờ phút này, Quân Tiêu Dao tay cầm Loạn Cổ Phủ, quả thực như thần Hồng Hoang khai thiên lập địa trong truyền thuyết thần thoại.
Khí tức kia như muốn đè sụp chư thiên!
Đế uy lay động cửu tiêu phong vân!
Thậm chí toàn bộ Táng Đế Tinh đều hơi rung động lên. Có xiềng xích trật tự âm thầm hiện lên, phòng ngừa sức mạnh không hợp lý xuất hiện.