Chương 1017: Sự đấu tranh và lựa chọn của Huyền Nguyệt
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quân Tiêu Dao rời đi, tiến về Sinh Tử Môn, đi tìm Khương Lạc Ly
Vũ Hóa Vương và Vũ Vân Thường ở lại, làm hộ pháp cho Khương Thánh Y.
Trở thành bản thể Thần Tàm công chúa, cũng trở nên thành thật hơn, mệnh mạch sinh tử của nàng đều nằm trong tay Khương Thánh Y.
Nhưng so với những người khác, Thần Tàm công chúa có thể giữ lại cái mạng này đã là vạn hạnh rồi.
"Không ngờ rằng Tru Tiên Đạo kia lại có thể trốn thoát, nhưng dựa vào lực lượng của nàng ta cũng không thể đối phó được Quân Tiêu Dao đi." Thần Tàm công chúa thở dài trong lòng.
Sau khi bị Quân Tiêu Dao đánh, nàng ta xem như hoàn toàn phục tùng rồi.
Ở một nơi khác, bên trong một hang cổ ẩn nấp.
Một thân ảnh tinh tế, lảo đảo lấp ló trong đó, đó là Tru Tiên Đạo Huyền Nguyệt.
Một tay nàng vịn vào vách động, một tay khác tháo mặt nạ quỷ đang đeo xuống.
Khoảnh khắc tháo mặt nạ ra, máu me đầm đìa rơi xuống.
Một khuôn mặt nhuốm máu dần dần lộ ra.
Ngũ quan tinh xảo tuyệt luân, dung mạo đẹp như tranh.
Đây là một gương mặt xinh đẹp đủ để khiến cho bất kỳ nam tử nào cũng phải động tâm.
E rằng tất cả mọi người đều không nghĩ tới, Tru Tiên Đạo tàn nhẫn vô tình tay nhiễm máu tươi của vô số thiên kiêu, dưới lớp mặt nạ quỷ, lại có dung nhan thiếu nữ tuyệt sắc như vậy.
Cả khuôn mặt, vô cùng xinh đẹp tuyệt luân, chỉ có điều màu da tái nhợt như tuyết, không có chút huyết sắc nào.
Hơn nữa điều khiến người khác chú ý đó là ở khóe mắt nàng còn có một nốt ruồi huyết lệ.
Giống như là một giọt huyết lệ rơi xuống đó vậy.
Nốt ruồi huyết lệ này, khiến cho dung nhan thiếu nữ vốn đã tinh xảo xinh đẹp lại cảm thêm phần thê mỹ động lòng người.
Lúc này Huyền Nguyệt đang ho ra máu, lảo đảo đi vào huyết trì ở chỗ sâu trong hang động, gục đầu vào trong đó.
Thần Liên đen nhánh nổi lên, hấp thu các loại bảo huyết bên trong huyết trì.
Thương thế của Huyền Nguyệt lúc này mới ổn định lại.
"Quân Tiêu Dao... Quân Tiêu Dao..."
Trong miệng Huyền Nguyệt lặp đi lặp lại cái tên này, giống như là ma lăng vậy.
Không chỉ bởi vì, Quân Tiêu Dao là người đầu tiên đả thương nàng ta thành bộ dạng này.
Mà còn bởi vì, khóe mắt đuôi lông mày toát ra cảm giác quen thuộc.
Khi thấy Quân Tiêu Dao vì bảo vệ Tuyết Y kia mà dùng ánh mắt lạnh lùng vô tình nhìn nàng chăm chú, ra tay với nàng.
Huyền Nguyệt cảm thấy rất chướng mắt, không nói rõ được là vì ghen ghét hay vì tâm trạng gì, trái tim nàng như bị kim đâm vô cùng đau đớn.
Cái loại cảm giác này, giống như là người vốn dĩ rất thân thiết với mình, lại bị người khác cướp đi, hơn nữa lại còn thương tổn tới mình.
"Không... Hắn không phải, chỉ là ảo giác thôi, ca ca đã chết, bị chính tay ta giết chết..."
Huyền Nguyệt giơ bàn tay run run lên, quá khứ bị chôn vùi, lại lần nữa cuồn cuộn hiện ra như ác mộng.
Nàng ta cũng không tin thế gian này sẽ nở ra bông hoa thứ hai giống như vậy.
Chỉ là, nữ nhân ở tổ chức Bỉ Ngạn từng nói với nàng, chỉ cần nàng ta có thể thành công thì có thể tiến về động vãng sinh luân hồi của Đế tộc Bỉ Ngạn Dị Vực.
Nói không chừng có thể đền bù được quá khứ tiếc nuối.
Nhưng muốn khiến cho cực hạn của bản thân thuế biến, đăng lâm tuyệt đỉnh, thì nhất định phải dung hợp được các loại vô thượng thể chất.
Mà Tiên Thiên Đạo Thai vầ Thái Cổ Thánh Thể, không thể nghi ngờ đều là vô thượng thể chất cấp cao nhất.
Thêm vào đó nàng còn dung hợp chứng đạo đế ấn, là một trong nghịch quân Thất Hoàng.
Nói cách khác, nàng nhất định sẽ sinh tử đối địch với Quân Tiêu Dao!
Sau khi sự việc ở Trì Dao cổ địa kết thúc, thời gian dần trôi qua.
Những việc mà Quân Tiêu Dao làm ở Táng Đế Tinh cũng được truyền ra toàn bộ.
Tại Loạn Cổ tháp, đăng lâm một ngàn tầng, phá vỡ kỷ lục, đạt được Loạn Cổ đại đế truyền thừa.
Ba chiêu bại vong Thần tử Tần gia Tần Vô Đạo.
Sau đó giải cứu thiên kiêu ẩn mạch Quân gia, một mình độc chiến tam đại đỉnh tiêm cấm kỵ thiên kiêu.
Về sau, tại Dao Trì cổ địa, một mình hắn đấu với đám thiên kiêu Tru Tiên Đạo, Thần Tàm công chúa, Yêu Nguyệt Không.
Kẻ thì bỏ chạy, kẻ thì viên lạc, thậm chí Thần Tàm công chúa còn bị đánh đến phải hiện bản thể, bị gieo xuống Nô Ấn, biến thành sủng vật.
Có thể nói, sự tích Quân Tiêu Dao khiến cả Táng Đế Tinh bùng nổ, vô số thiên kiêu sau khi biết những tin tức này, đều trợn mắt há mồm, không cách nào tin được.
Những đối thủ này của Quân Tiêu Dao, ai nấy đều là sự tồn tại danh chấn cổ lộ, không một ai là kẻ yếu.
Nhưng chính những đỉnh cấp thiên kiêu này khiến người khác phải kiêng dè, nhưng khi đối mặt với Quân Tiêu Dao chỉ như là gà đất chó sành mà thôi.
Thậm chí ngay cả liên kết xuất thủ, cũng đều bị Quân Tiêu Dao đánh cho chật vật, kẻ chết kẻ chạy trốn.
Có thể nói, uy danh của Quân Tiêu Dao đã không thể lay động được nữa.
Thậm chí còn có người điên cuồng sùng bái Quân Tiêu Dao cho rằng, trận cờ giữa Quân Tiêu Dao và Thiên Đạo, rất có thể là Quân Tiêu Dao thắng.
Bọn họ cho rằng, cho dù thêm cả nghịch quân Thất Hoàng nữa, đoán chừng cũng không phải là đối thủ của Quân Tiêu Dao.
Bây giờ Quân Tiêu Dao đã hoàn toàn xứng đáng là thiên kiêu mạnh nhất chung cực cổ lộ.
Là ngọn núi cao mà không một ai ở thế hệ trẻ tuổi có thể vượt qua được.
So với cả Táng Đế Tinh ồn ào náo động, bản nhân Quân Tiêu Dao ngược lại vô cùng trầm ổn.
Trải qua một thời gian, hắn cũng đi tới Sinh Tử Môn.
Đây là một quần đảo cổ lão.
Ở chính giữa quần đảo, cửa lớn băng lãnh màu đen, hiện lên bên trong hư không.
Chung quanh thiên hôn địa ám, dường như mọi tia sáng đều bị cánh cửa lớn này hấp thu hết vậy.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao nhàn nhạt, đánh giá Sinh Tử Môn trước mặt.
Đối với những thiên kiêu khác, Sinh Tử Môn được xem như là một nơi cấm kỵ.
Nhưng đối Quân Tiêu Dao, đây không tính là gì cả.
"A, Sinh Tử Môn này có vẻ như..." Ánh mắt Quân Tiêu Dao lộ ra sự hồ nghi.
Thần hồn nhạy cảm của hắn dường như đã nhận ra khí tức không bình thường.
Dường như là có chút không phù hợp với Cửu Thiên Tiên vực.
"Thú vị đấy." Quân Tiêu Dao nhếch miệng để lộ ra đường cong nhàn nhạt.
Dù là bỏ qua chuyện của Khương Lạc Ly, Quân Tiêu Dao cũng có chút hứng thú với Sinh Tử Môn này.
Không chút do dự và chần chờ, Quân Tiêu Dao cất bước, trực tiếp đẩy Sinh Tử Môn ra.