Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ở phía chân trời có bốn phương trận dày đặc.
Đó là Tứ Vệ Phong Lâm Hỏa Sơn, mỗi một vệ một vạn người, tổng cộng bốn vạn người đã chờ xuất phát.
Người của Phong Ảnh Vệ mặc chiến giáp màu xanh lá, cầm loan đao trong tay.
Người của Ngự Lâm Vệ mặc chiến giáp kim sắc, nắm chặt giáo.
Người của Hỏa Kỵ Vệ mặc chiến giáp màu đỏ đậm, ngồi trên liệt diễm thần câu, cầm trường mâu trong tay.
Người của Sơn Thần Vệ mặc trọng giáp đen nhánh, nắm chặt cự thuẫn và chiến phủ.
Thần vệ tứ phương đều khí vũ hiên ngang, chiến ý sôi sục!
Quân Tiêu Dao liếc qua một cái, cảm thấy cực kỳ vừa lòng.
“Công tử, Tứ Vệ Phong Lâm Hỏa Sơn có tổng cộng bốn vạn người, đã chờ xuất phát!” Quân Linh Lung dâng Thần Tử Lệnh lên và nói.
Quân Tiêu Dao thu hồi Thần Tử Lệnh, lạnh nhạt gật đầu và nói: “Rất tốt, lần này đi đến Chu Tước Cổ Quốc, phải làm phiền chư vị.”
Tứ Vệ Phong Lâm Hỏa Sơn nghe vậy thì đồng thời ôm quyền với Quân Tiêu Dao, nửa quỳ xuống!
“Phong Ảnh Vệ, nguyện vì Quân gia, vì Thần Tử, vượt qua nước sôi lửa bỏng!”
“Ngự Lâm Vệ, nguyện vì Quân gia, vì Thần Tử, vượt qua nước sôi lửa bỏng!”
“Hỏa Kỵ Vệ, nguyện vì Quân gia, vì Thần Tử, vượt qua nước sôi lửa bỏng!”
“Sơn Thần Vệ, nguyện vì Quân gia, vì Thần Tử, vượt qua nước sôi lửa bỏng!”
Thần vệ tứ phương cùng rống lớn, khí thế như hổ nuốt vạn dặm!
Tiếng quát chấn động cửu tiêu, làm tan cả tầng mây trên bầu trời!
“Rất tốt, có các ngươi ở đây thì còn chuyện gì không thể thành?” Quân Tiêu Dao cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hào hùng cười.
Nam nhân nào không có lý tưởng hào hùng là nhất thống thiên quân vạn mã, tranh bá thiên hạ?
Kế tiếp, Quân Tiêu Dao đứng trên một chiến xa hoàng kim.
Cửu Đầu Sư Tử lôi kéo chiến xa hoàng kim bay lên trời.
Bốn người Quân Trượng Kiếm, Quân Tuyết Hoàng, Quân Vạn Kiếp, Quân Linh Lung, mỗi người suất lĩnh một trong Tứ Vệ Phong Lâm Hỏa Sơn, theo sát phía sau.
Một đoàn nhân mã mênh mông cuồn cuộn bay qua trời cao!
Trên đường đi, các thế lực lớn và tu sĩ đều lộ ra vẻ mặt chấn động kinh nghi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
“Đó là Tứ Vệ Phong Lâm Hỏa Sơn của Quân gia, bọn họ muốn đi đâu?”
“Không biết, đã lâu Quân gia không vận dụng quân đội, là muốn trấn áp chỗ phản loạn nào sao?”
“Không đúng, chẳng phải người kéo xe cầm đầu là đứng đầu Thái Cổ vương tộc, Cửu Đầu Sư Tử à?”
“Ồ, đứng trên chiến xa hoàng kim kia chính là Thần Tử Quân gia!”
Rất nhiều tu sĩ nhìn thấy tiên ảnh siêu nhiên khoanh tay mà đứng kia, đều hít hà một hơi, cảm thấy da đầu tê dại!
Rốt cục là chuyện gì có thể làm Thần Tử Quân gia suất lĩnh quân đội ra ngựa?
Rất nhiều tu sĩ đưa mắt nhìn nhau, đều nhận ra suy nghĩ trong mắt đối phương.
Phỏng chừng những kẻ địch của Thần Tử Quân gia sắp gặp xúi quẩy...
...
Ngay khi Quân Tiêu Dao suất lĩnh Tứ Vệ Phong Lâm Hỏa Sơn chạy tới Hỏa Châu.
Liên quân tam quốc lấy Thanh Long Cổ Quốc cầm đầu cũng đã thâm nhập vùng trong của Chu Tước Cổ Quốc.
Tất cả thành trì trên đường căn bản không có sức phản kháng nào, trực tiếp bị ba quân phá hủy.
Bái Ngọc Nhi cũng biết, lấy thực lực hiện giờ của Chu Tước Cổ Quốc là không có khả năng giữ được toàn bộ Cổ Quốc.
Biện pháp duy nhất là tập trung binh lực, đánh trận quyết chiến cuối cùng ở bên ngoài hoàng đô.
Qua chừng hơn mười ngày, rốt cuộc ba đại liên quân Cổ Quốc đã đến gần hoàng đô của Chu Tước Cổ Quốc.
Mà giờ phút này, bên ngoài hoàng đô Chu Tước Cổ Quốc.
Tinh kỳ phần phật, đón gió phấp phới!
Hơn mười vạn quân sĩ của Chu Tước Cổ Quốc canh giữ ở ngoài hoàng đô, giống như một bức tường thành làm bằng sắt thép!
Bái Ngọc Nhi đã thay đổi khí chất của ngày xưa, hiện giờ nàng mặc nhuyễn giáp màu đỏ đậm, phác họa ra đường cong căng chặt.
Mái tóc dài lửa đỏ được cột lên, trong vẻ quyến rũ hiển lộ ra vài phần anh tư oai hùng.
Chung quanh nàng là một vài tướng lãnh Chu Tước Cổ Quốc, bọn họ đều lộ ra ánh mắt nặng nề, mơ hồ mang theo chút bất an.
Trong bầu không khí gần như hít thở không thông này.
Mặt đất bỗng rung động.
Oanh! Oanh! Oanh!
Ở nơi xa, đám đông khủng bố đen nghìn nghịt xuất hiện.
Liếc mắt nhìn một cái, chúng như dòng nước lũ màu đen thổi quét mặt đất!
Khi nhìn thấy đội quân mênh mông cuồn cuộn, chạy dài bao la kia, sắc mặt tất cả tướng lãnh của Chu Tước Cổ Quốc đều khó coi tới cực điểm.
Trái tim những đại thần Chu Tước Cổ Quốc chìm xuống đáy cốc.
“Chu Tước Cổ Quốc sắp xong rồi...” Một lão đại thần lộ ra chút bi ai trong đôi mắt.
Mà Bái Ngọc Nhi đưa bàn tay ngọc lên nắm chặt trường kiếm, gương mặt quyến rũ tuyệt luân cũng hiện ra chút tuyệt vọng.
“Thật sự không có cách nào sao?”
Ánh mắt Bái Ngọc Nhi nhìn ra phương xa, như muốn nhìn thấy một bóng dáng xuất hiện.
Nhưng nơi đó không có cái gì cả...
…
Dòng lũ sắt thép mênh mông cuồn cuộn như sóng triều đen ngòm đang lao tới.
Liếc nhìn một cái, toàn bộ đường chân trời đều như bị bóng người bao phủ.
Tướng lãnh của Chu Tước Cổ Quốc không cần nhìn kỹ cũng suy đoán được.
Số lượng liên quân ba nước gồm Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ tuyệt đối gấp mười lần Chu Tước Cổ Quốc.
Ít nhất cũng có trăm vạn đại quân.
Chỉ tính đến số lượng quân đội đã hoàn toàn nghiền áp Chu Tước Cổ Quốc vẻn vẹn có mười vạn quân đội.
Mà ở phương diện cường giả cao tầng, Chu Tước Cổ Quốc cũng bị nghiền áp gắt gao.
Đến nay Chu Tước quốc chủ còn đang bế quan.
Mà ba vị quốc chủ của liên quân tam quốc đều là Thánh Nhân.
Càng đừng nói còn có một thế lực thần bí trợ giúp Thanh Long Cổ Quốc.
Nếu thế lực kia ra tay thì Chu Tước Cổ Quốc càng nguy như chồng trứng, sẽ sụp đổ vào bất cứ lúc nào.
Cho dù Bái Ngọc Nhi muốn phản kháng, nhưng khi nhìn thấy đại quân vô tận kia, trong mắt cũng không khỏi lộ ra chút tuyệt vọng.