Chương 1020: Cảm giác ngọt ngào
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhìn thấy thần sắc Khương Lạc Ly, ánh mắt Quân Tiêu Dao lóe sáng.
Cô nàng này sẽ không làm chuyện gì không phù hợp với thiếu nhi chứ?
Quả nhiên, hắn thấy Khương Lạc Ly bắt đầu tự cởi áo váy.
"Tiêu Dao ca ca, nói thật, ta rất ghét bản thân mình, chán ghét bản thân mình đố kỵ với người khác."
"Khi ta nhìn thấy Tiêu Dao ca ca ôm Thánh Y tỷ, dù ta biết rõ mình không nên như vậy, nhưng ta lại không có cách nào khác cả."
"Trước đó Lạc Ly còn nghĩ ra biện pháp ngu ngốc, muốn gạo nấu thành cơm với Tiêu Dao ca ca, hiện tại xem ra, ta quá nực cười rồi..."
Khương Lạc Ly nói một mạch, bên trong đôi mắt to lấp la lấp lánh.
Quần áo ít dần.
Tuyết trắng dần nhiều lên.
Thân thể mềm mại như măng non, mang theo mùi thơm cơ thể nhàn nhạt.
Khiến Quân Tiêu Dao không khỏi nhớ tới một trong tứ đại Thần thú.
Không phải Thanh Long, không phải Chu Tước, cũng không phải Huyền Vũ.
"Tiêu Dao ca ca, người ta không còn là một cô bé nữa rồi, cho dù là ở trong mơ, có thể ôm Lạc Ly một cái không?"
Khuôn mặt Khương Lạc Ly xinh đẹp như tuyết, lay động lòng người.
Giọng nói yếu ớt xin được ôm, càng khiến nàng giống như một con thỏ trắng nhỏ, mềm mềm thơm thơm.
Giọng nói ôn nhu, cơ thể mềm mại, giờ phút này đều được Khương Lạc Ly phát huy vô cùng tinh tế.
Dáng vẻ như vậy, Phật Tổ gặp được cũng phải hoàn tục.
Quân Tiêu Dao cũng không phải ngụy quân tử, vệ đạo sĩ.
Hắn cứ như vậy thoải mái ngắm nhìn Khương Lạc Ly, khóe miệng lộ ý cười nói: "Mấy năm không gặp, mặc dù chiều cao không thay đổi gì, nhưng một vài chỗ phát triển rất tốt."
Nghe thấy ngữ điệu hơi trêu chọc của Quân Tiêu Dao.
Khương Lạc Ly bị mê hoặc rồi.
Mơ mà có thể chân thực như vậy sao?
Quân Tiêu Dao cười nhạt tiến lên, đưa tay gõ lên đầu Khương Lạc Ly.
"Nha đầu ngốc, còn chưa tỉnh ngủ?"
Đôi mắt xinh đẹp của Khương Lạc Ly đột nhiên trợn tròn, cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, lộ ra khuôn mặt tràn ngập rung động.
Dáng vẻ sợ hãi của Khương Lạc Ly lúc này cũng là vô cùng đáng yêu.
Hai bím tóc sau đầu đều xù cả lên.
"Đây. . . Đây không phải mơ, Tiêu Dao ca ca, thật sự là huynh sao?"
Khương Lạc Ly vô thức đưa bàn tay nhỏ nhắn ra vuốt ve lồng ngực Quân Tiêu Dao.
Trái tim bỗng đập loạn.
Nếu là mơ thì không thể chân thực như này được.
Khương Lạc Ly hoàn toàn ngây ra, nàng căn bản không nghĩ tới Quân Tiêu Dao sẽ cố ý tới tìm nàng.
Sinh Tử Môn cũng không phải là nơi mà bất luận kẻ nào cũng có dũng khí tiến vào.
Mà Quân Tiêu Dao lại không chút do dự đến đây tìm nàng, đủ để chứng minh nàng vẫn có giá trị trong lòng Quân Tiêu Dao.
"Chẳng lẽ trước mặt muội là người giả sao?" Quân Tiêu Dao khẽ cười nói.
"Hu hu, Tiêu Dao ca ca..."
Khương Lạc Ly như nhũ yến về tổ, lập tức nhào vào trong ngực Quân Tiêu Dao, khóc thút thít.
Có trời mới biết, nàng một thân một mình khổ luyện ở chung cực cổ lộ phải chịu đựng biết bao khó khăn và ủy khuất.
Nhưng vì để trở nên mạnh hơn, vì muốn đuổi theo bước chân của Quân Tiêu Dao, vì không muốn khiến hắn thêm phiền phức.
Khương Lạc Ly vẫn luôn cắn răng chịu đựng một mình.
Tình nguyện bước vào Sinh Tử Môn vô cùng nguy hiểm, cũng không nguyện ý khiến Quân Tiêu Dao thêm chút phiền phức nào cả.
Nhưng bây giờ,bao nhiêu ủy khuất trước đây đều vì sự xuất hiện của Quân Tiêu Dao mà tan thành mây khói.
Quân Tiêu Dao quan tâm nàng.
Thậm chí còn cố ý tới tìm nàng.
"Đừng khóc, không phải ta tới rồi sao?" Quân Tiêu Dao vỗ lưng Khương Lạc Ly.
Cánh tay Khương Lạc Ly vẫn ôm chặt lấy eo Quân Tiêu Dao.
Bởi vì vấn đề chiều cao nên đầu nàng chỉ có thể chôn ở trong lồng ngực Quân Tiêu Dao, quả thực là quá chênh lệch về chiều cao.
Nhưng điều này ngược lại khiến cho khương Lạc Ly cảm giác vô cùng an tâm và ấm áp.
"Được rồi, Lạc Ly, muội đang khảo nghiệm sự kiên định của ta sao?" Quân Tiêu Dao cười nói.
Khương Lạc Ly lúc này mới buông tay ra, khuôn mặt thoáng chốc nóng bừng, đỏ như là nhỏ máu vậy.
Nàng vội vàng dùng hai tay ôm lấy chính mình.
Sân bay bằng phẳng trước kia, giờ đã biến thành gò núi nhỏ rồi.
Mặc dù nàng vẫn không thể so sánh với Khương Thánh Y, Nhan Như Mộng, Ngọc Thiền Quyên.
Nhưng dù sao thì có còn hơn không.
Bởi vì hình dáng lớn hay nhỏ tùy mỗi người sẽ khác nhau.
Nhưng có và không có, chính là sự khác nhau về chất.
Nếu như không phải nghĩ rằng đang nằm mơ, Khương Lạc Ly tuyệt đối sẽ không to gan như vậy.
"Nhìn thì ta cũng nhìn rồi, muội còn che cái gì?" Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu.
Khương Lạc Ly nghe vậy, càng thêm xấu hổ, da thịt tuyết trắng toàn thân đều là biến thành màu phấn hồng.
Hai bím tóc rủ xuống, khiến người khác không nhịn được muốn đưa tay bắt lấy, thưởng thức khống chế.
"Tiêu Dao ca ca... Quay... Huynh mau quay sang chỗ khác đi..." Khương Lạc Ly tiếng như muỗi vo ve nói.
"Vì sao?" Quân Tiêu Dao nói.
"Thay... Thay quần áo." Khương Lạc Ly thật sự muốn bản thân mình biến thành con đà điểu để vùi cái đầu nhỏ này vào trong đất.
"Chẳng lẽ thần niệm của ta lại vô dụng rồi sao?" Quân Tiêu Dao cười nói.
Dù nhắm mắt lại, thần niệm cũng vẫn có thể nhìn trộm mọi thứ xung quanh.
"Tiêu Dao ca ca... Huynh thật háo sắc!" Khương Lạc Ly mặt mũi ửng đỏ, ngượng ngùng nói.
Quân Tiêu Dao cũng không đùa giỡn cô nàng nữa, xoay người quay đi.
Phía sau truyền đến tiếng sột soạt, khi Quân Tiêu Dao xoay người lại, khương Lạc Ly đã thay xong váy sam.
Nàng thay một chiếc váy dài trắng phớt hồng, bên ngoài mặc sa y màu làm nhạt.
Khuôn mặt vẫn đang ửng đỏ, đỏ rực giống như là quả táo, khiến cho người ta muốn cắn một cái.
Trên gương mặt còn có hai lúm đồng tiền nhỏ, nhìn qua càng thêm tươi đẹp động lòng người.
Dù là Quân Tiêu Dao, cũng phải thất thần trong chớp mắt.
Vẻ đẹp của Khương Lạc Ly không giống vẻ đẹp khuynh tuyệt nhân gian của Khương Thánh Y.
Nàng tựa như là một mặt trời nhỏ đầy sức sống, khiến cho người khác có cảm giác tâm tình thoải mái dễ chịu vui vẻ, toàn thân ấm áp.
Nếu như Khương Thánh Y là ánh trăng thanh lãnh thánh khiết.
Thì Khương Lạc Ly chính là nốt ruồi chu sa nhiệt tình hoạt bát.
Nếu một nam nhân mà có được một trong hai người này, thì chính là tam sinh hữu hạnh.