Chương 1045: Đã thức tỉnh thuộc tính kỳ lạ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chiến Thần Man lại dời mắt sang nhìn Long Uyên. Lông tơ trên người Long Uyên dựng đứng, một luồng khí lạnh thấu xương len lỏi qua lưng ông ta, giống như con mồi bị thợ săn tiếp cận.
“Vị đạo hữu này, lão phu nào có hại ai.” Long Uyên vội vàng khoát tay, nói.
Chẳng qua ông ta ra tay chỉ có một lần mà thôi, đã vậy còn bị A Cửu chặn lại, chưa gây ra bất cứ tổn thương gì.
Thấy cảnh này, rất nhiều người đều không biết nói gì. Trước đây Long Uyên cao cao tại thượng giống một cao nhân, thế mà bây giờ lại sợ hãi như rùa rụt cổ. Nhưng mọi người cũng có thể hiểu được, bởi vì cảnh giới cao hơn một cấp có thể đè chết người ta, đã vậy Huyền Tôn cùng cấp với Chiến Thần Man mà vẫn bị ông chém chết, Long Uyên không sợ mới là lạ.
Chiến Thần Man lạnh lùng dời mắt đi, không thèm để ý đến ông ta nữa. Ông thu lại khí tức Huyền Tôn của bản thân rồi giáng lâm xuống Táng Đế Tinh. A Cửu cũng theo sát phía sau.
Phía trên Táng Đế Tinh, Quân Tiêu Dao ngưng kết Trật Tự Thần Liên thành một sợi xích chó, dùng để dắt Long Dao Nhi. Tứ chi của Long Dao Nhi lại mọc ra, vừa định đứng lên thì lại bị Quân Tiêu Dao đạp vào mông một cái.
“Nằm xuống, ngươi từng nhìn thấy con chó nào đi bằng hai chân à?”
Long Dao Nhi lại bị đạp xuống đất một lần nữa.
“Ngươi…” Mặt mũi Long Dao Nhi đỏ bừng.
Nàng ta bị Quân Tiêu Dao đá vào mông trước mặt mọi người. Từ nhỏ tới giờ, có bao giờ nàng ta phải chịu nhục nhã như thế đâu? Mặc dù đôi khi Long Uyên đối xử nghiêm khắc với nàng ta, nhưng xưa nay chưa từng đánh nàng ta bao giờ, còn thân thiết hơn cả cháu gái ruột. Thế nhưng hôm nay nàng ta lại phải trải qua một cơn ác mộng trước nay chưa từng có.
Nàng ta bị đánh bại thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ đến cả tư cách làm người, à không, là tư cách làm rồng cũng không có. Mặc dù cả rồng và chó đều là động vật, nhưng nàng ta là rồng cái chứ không phải chó cái!
“Trong mắt bản thần tử, ngươi chính là một con chó, ngưỡng mộ ta chính là dáng vẻ mà ngươi nên có.”
Trên gương mặt đẹp trai tuấn tú của Quân Tiêu Dao hiện lên nụ cười lạnh lùng. Nếu không phải Long Dao Nhi vẫn còn có giá trị lợi dụng, hắn đã thẳng tay chém chết nàng ta rồi.
Nhưng khi thấy Long Dao Nhi đeo vòng cổ nằm rạp dưới mặt đất, trong khóe mắt long lanh nước mắt, chẳng hiểu sao trong lòng hắn lại có cảm giác vui vẻ là lạ. Chẳng lẽ là thức tỉnh thuộc tính kỳ lạ nào à?
Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu. Đến lúc lấy lại tinh thần, cả Chiến Thần Man và A Cửu đều đang đứng trước mặt hắn.
Chiến Thần Man có thân hình cao lớn tráng kiện, làn da màu đồng cổ, vết sẹo trải rộng trên người. Mái tóc xám của ông tung bay, trên gương mặt lạnh lùng có hai vết sẹo kéo dài, đôi đồng tử dựng đứng như dã thú tràn ngập dã tính.
Đây là một người đàn ông giống như thần ma, khí chất không hề kém cạnh Ma Vương Lý Tín mà Quân Tiêu Dao từng gặp ở Táng Thổ chút nào. Bất kỳ ai tới gần người đàn ông này cũng sẽ có cảm giác ngột ngạt, giống như bị ngạt thở.
Nhưng lúc này đây, khi đối diện với Quân Tiêu Dao, Chiến Thần Man lại thu lại khí tức, trên môi nở một nụ cười trước nay chưa từng có. Nụ cười này có phần cứng ngắc và không thành thạo.
A Cửu ở bên cạnh nhìn thấy thì vô cùng bất ngờ. Chiến Thần Man còn biết cười à? Đó giờ chưa từng nhìn thấy.
“Thuộc hạ dưới trướng Bạch Y Thần Vương Quân Vô Hối, Thần Vương Bát Bộ Chúng Chiến Thần Man tham kiến thiếu chủ!”
Chiến Thần Man trực tiếp quỳ một chân với Quân Tiêu Dao!
Điều này khiến các thiên kiêu ở bốn phương tám hướng đều vô cùng kinh ngạc. Phải biết là người đang quỳ dưới chân Quân Tiêu Dao lúc này là một Vô Thượng Huyền Tôn, hơn nữa người này còn vừa giết chết một Vô Thượng Huyền Tôn khác. Một cường giả như này mà lại quỳ xuống hành lễ với Quân Tiêu Dao, hơn nữa còn không hề do dự!
“Xin tiền bối mau đứng lên, lần này đa tạ tiền bối ra tay giúp đỡ.” Quân Tiêu Dao đỡ Chiến Thần Man dậy.
Quân Tiêu Dao vô cùng tôn kính những thuộc hạ từng đi theo cha mình.
“Hổ phụ vô khuyển tử, phong thái của thiếu chủ khiến người ta tin phục.” Giọng điệu của Chiến Thần Man cũng chứa ý tán thưởng.
Quét ngang cổ lộ, dạy dỗ Phách Vương. Từ trên người Quân Tiêu Dao, ông nhìn thấy được phong thái của Quân Vô Hối, thậm chí là con giỏi hơn cha.
Nhưng vừa nghĩ tới Quân Vô Hối, trong mắt Chiến Thần Man lại hiện ra một đám mây đen.
“Chiến Thần Man, không phải ngươi đi theo chủ thượng tới biên giới dị vực à, sao thế?” A Cửu muốn nói lại thôi.
“Chuyện này…” Chiến Thần Man ngập ngừng.
Nỗi bất an trong lòng Quân Tiêu Dao lại xuất hiện một lần nữa. Nhưng hắn cũng biết chuyện này không nên để nhiều người biết.
“Tiền bối, việc này để sau bàn lại đi.” Quân Tiêu Dao nói.
Chiến Thần Man khẽ gật đầu.
“A Cửu.” Quân Tiêu Dao nhìn về phía A Cửu.
“Thiếu chủ.” A Cửu hơi cúi đầu.
Quân Tiêu Dao tiến lên rồi vươn tay ra, tự tay lau vết máu tươi trên khóe môi A Cửu.
“Thiếu chủ…” A Cửu cũng sững ra một lúc, không ngờ Quân Tiêu Dao lại hành động như vậy.
“Hôm nay may mà có Chiến Thần Man tiền bối giết chết Phách Thiên Tuyệt kia, nếu không ta cũng rất khó chịu.” Quân Tiêu Dao nói.
“Thiếu chủ trưởng thành rồi, bây giờ đã biết bảo vệ A Cửu.” A Cửu cười thản nhiên, trông vô cùng xinh đẹp.
Mặc dù nàng không cần báo đáp gì, nhưng khi thấy Quân Tiêu Dao để ý đến mình như vậy, trong lòng nàng cũng rất vui mừng.
“Nếu có thực lực, ta sẽ bảo vệ hết tất cả những người ta muốn bảo vệ, tiếc là bây giờ cảnh giới của ta vẫn chưa cao bằng A Cửu.” Quân Tiêu Dao mỉm cười.
“A Cửu tin với thiên phú của thiếu chủ, không bao lâu nữa sẽ có thể vượt qua cảnh giới của A Cửu.” A Cửu đáp.
Lúc này, một tiếng ho khan vang lên.
“Khụ, chuyện đó… Thần tử Quân gia, có phải chúng ta nên thương lượng một chút không?”
Long Uyên cũng thu khí tức của bản thân lại rồi giáng lâm xuống Táng Đế Tinh. Sắc mặt ông ta hơi xấu hổ nhưng lại không thể làm gì được.
Quân Tiêu Dao vẫn đang trò chuyện cùng Chiến Thần Man và A Cửu, gạt ông ta sang một bên. Nhưng vấn đề là Long Dao Nhi vẫn còn đang bị Quân Tiêu Dao dắt đi như một con chó cái. Chuyện này còn ra thể thống gì nữa? Thái Hư Cổ Long tộc không cần mặt mũi nữa à?