Chương 1077: Thế nhân chê khen có liên quan gì đến ta!
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Giết một hậu duệ của Thủ Quan Giả ngay trong Nguyên Thuỷ Đế Thành, quả thực là việc chưa bao giờ xảy ra!
“Quân Tiêu Dao, ngươi điên rồi!” Bên kia, Hồng Thiến đưa tay ngọc che hai má lại, đang thét chói tai.
Quân Tiêu Dao thật sự dám động thủ!
“Làm càn!”
Cả đám quân sĩ thiết y Bàng gia bùng nổ khí tức, sát phạt chi khí dâng trào, đánh ngang về hướng Quân Tiêu Dao, trong đó không thiếu cường giả Đại Thánh cấp, chiến ý sát phạt ngập trời.
Đối mặt với nhóm người này, Quân Tiêu Dao hừ lạnh một tiếng, dậm chân một cái.
Rầm một từng lên chiến trường từng giết qua địch, chẳng lẽ muốn vì nhị thế tổ một ăn chơi trác táng mà mất đi tánh mạng của mình sao?” Quân Tiêu Dao hờ hững nói.
Những quân sĩ kia lộ ra ánh mắt kinh hãi.
Khí tức của Quân Tiêu Dao quá khủng bố, bọn họ hoàn toàn không có chút khả năng phản kháng nào cả, đồng thời trong lòng bọn họ cũng có một tia phức tạp.
Vừa rồi nếu Quân Tiêu Dao thực sự có sát ý, giờ phút này bọn họ sớm đã thân ở hoàng tuyền.
“Giết người, Thần Tử Quân gia tùy ý giết chóc nhất mạch Thủ Quan Giả chúng ta!”
“Tổ tiên chúng ta rơi đầu, đổ máu vì Tiên Vực, chết ở dị vực cũng không hối hận, hiện giờ hậu nhân lại bị người của Tiên Vực giết chóc!”
Hồng Thiến lớn tiếng hét lên, khiến càng nhiều người trong Nguyên Thuỷ Đế Thành kéo đến.
Còn những đại lão quanh năm tọa trấn sâu trong Đế Thành và nơi biên quan sẽ không tùy tiện đi ra bên ngoài.
Một số người không biết câu chuyện như thế nào thấy thế thì nhíu chặt mày lại, cho dù biết nguyên do, cũng cho rằng Quân Tiêu Dao quá lỗ mãng, hành vi có chút cực đoan.
“Thần Tử Quân gia thật sự chỉ có thể dựa vào giết chóc giải quyết vấn đề sao?”
“Làm như vậy với nhất mạch hậu duệ của Thủ Quan Giả có quá tàn nhẫn hay không?”
“Không sai, chỉ là hai nữ nhân mà thôi, Thần Tử Quân gia vì nữ nhân diệt hậu duệ của Thủ Quan Giả, thật sự không thể nói nổi.”
Chung quanh dần dần có những tiếng nói như vậy vang lên. Miệng người đáng sợ chính là đạo lý này.
“Lần này phiền phức.” Vũ Hóa Vương cũng nhíu mày lại.
“Tại sao lại như vậy, rõ ràng là hậu duệ của Thủ Quan Giả không đúng.” Vũ Vân Thường vô cùng tức giận.
Đối mặt với tiếng ồn ào đến từ tứ phía, trong mắt Thái Tung hiện lên một nụ cười lạnh.
Đây là nguyên nhân bọn họ dám trêu Quân Tiêu Dao, có bối cảnh anh hùng, bọn họ sợ cái gì?
Sắc mặt Hồng Thiến tái nhợt, khi lớn tiếng thét chói tai khóc lóc kể lể, trong mắt lại có một tia chê cười và vui sướng khi người gặp họa.
Quân Tiêu Dao ngươi mạnh thật!
Bối cảnh cũng rất mạnh!
Nhưng vậy thì tính sao?
Ngươi chặn được mọi người phê bình và miệng lưỡi thế gian sao?
Một người một ngụm nước bọt cũng có thể dìm chết Quân Tiêu Dao!
Đối mặt với tình huống như vậy, cho dù là thiên kiêu thế lực bất hủ cũng sẽ hoảng hốt, nhưng vẻ mặt Quân Tiêu Dao lại luôn lạnh nhạt.
Ở kiếp trước, hắn đã quen nhìn thấy chuyện này, một đám bình xịt, không rõ lý lẽ, chỉ biết dùng miệng và bàn phím phát tiết cái gọi là chính nghĩa trong lòng mình, còn đắc chí cho rằng mình làm chính xác đến mức nào.
Cả đám vệ sĩ chính nghĩa dối trá đứng trên cac3 đạo đức, chỉ làm Quân Tiêu Dao cảm thấy ghê tởm!
“Câm miệng cho ta!” Một tiếng quát lạnh truyền ra, đàn áp bát phương!
Tất cả mọi người cảm thấy hít thở không thông, thậm chí còn trực tiếp bị chấn ngã, ngực khí huyết quay cuồng, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.
“Người chết thì sẽ không ồn ào.” Ánh mắt Quân Tiêu Dao lãnh khốc, trở tay tát một cái, trấn sát về hướng Hồng Thiến.
Hồng Thiến nhăn mặt lại, vô cùng hoảng sợ, quân sĩ Hồng gia chung quanh tiến lên ngăn trở, nhưng căn bản không có khả năng đối đầu với Quân Tiêu Dao.
Phanh!
Chưởng phong xé rách thân thể Hồng Thiến, khiến ả ta tan nát, máu thịt cũng bị đánh thành thịt băm, như bị tùng xẻo trảm nát.
Cái miệng chanh chua của ả ta đã nói không ra lời, bởi vì không còn miệng nữa. Còn nguyên thần cũng bị đánh cho tan thành mây khói dưới một quyền của Quân Tiêu Dao!
Toàn trường tĩnh mịch!
Không màng mọi người phê bình, Quân Tiêu Dao lại giết một hậu duệ của Thủ Quan Giả!
Đây đã không phải vô pháp vô thiên, căn bản là không kiêng kỵ cái gì!
“Thế nhân chê khen thế nào có liên quan gì đến ta?”
“Ta muốn giết thì ai dám cản!”
Tiếng nói của Quân Tiêu Dao rất mạnh mẽ, làm chấn động bát phương.
Sắc mặt rất nhiều thiên kiêu đều lạnh run trắng bệch, lần đầu tiên đích thân cảm nhận được sự cường thế của Quân Tiêu Dao.
Đó là một loại bá đạo cao siêu bao trùm trên cả chúng sinh cửu thiên. Hắn hoàn toàn không để bụng, cũng khinh thường ánh mắt và lời phê bình của thế nhân.
Trong nhất thời, tất cả âm thanh như bị rút ra, im lặng đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Quân Tiêu Dao phất tay áo một cái, ánh mắt lạnh lẽo miệt thị, nhìn về phía Thái Tung run rẩy như sơn dương kia.
“Một đám nhị thế tổ hỗn trướng chỉ biết ỷ vào thanh danh của tiền bối, cáo mượn oai hùm, chết không đáng tiếc!”
Bàn về anh hùng, những tiền bối Thủ Quan Giả đó thật sự là anh hùng đáng để kính trọng. Nhưng đừng quên, phụ thân của Quân Tiêu Dao, Quân Vô Hối không phải là anh hùng sao?
Nếu vậy, Quân Tiêu Dao cũng là hậu đại anh hùng. Cũng vì thế, Quân Tiêu Dao mới càng chán ghét cách làm của đám người Thái Tung.
Giết bọn hắn, Quân Tiêu Dao sẽ không có chút gánh nặng nào.
“Ngươi... Ngươi... Ngươi...”
Nhìn Bàng Phi cùng Hồng Thiến mất mạng trong nháy mắt, sắc mặt Thái Tung tái nhợt, giọng nói run rẩy, nói cũng nói không rõ.
Sợ hãi chiếm lấy đại não của hắn.
Hắn ta biết Quân Tiêu Dao rất cường thế, luôn không kiêng kỵ cái gì, nhưng cũng không nghĩ tới có thể cường thế đến mức này. Hắn không chút do dự mà giết hậu duệ của Thủ Quan Giả ở Nguyên Thủy Đế Thành.
Loại người này mới là khủng bố nhất, bởi vì hắn không kiêng dè điều gì, chỉ hành sự theo bản tâm của mình.
Nếu là thiên kiêu tầm thường làm như vậy, sợ là sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng Quân Tiêu Dao thì khác, hắn có bản lĩnh này.
Một gia tộc vô địch chống lưng sau lưng hắn, bản nhân hắn cũng là tồn tại vô địch quét ngang thế hệ trẻ Tiên Vực.
Người như vậy mà bắt đầu không kiêng kỵ gì thì trời cũng phải sụp!
“Bản Thần Tử đã cho các ngươi cơ hội, nhưng các ngươi lại không quý trọng, hiện tại, trễ.”