Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1082 - Chương 1082 - Gặp Lại Ngọc Thiền Quyên

Chương 1082 - Gặp lại Ngọc Thiền Quyên
Chương 1082 - Gặp lại Ngọc Thiền Quyên

Chương 1082: Gặp lại Ngọc Thiền Quyên

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Sỉ nhục!

Tuyệt đối là sỉ nhục!

Thân là gia tộc anh hùng, hậu đại của Thủ Quan Giả, đám con nối dõi này lại muốn quỳ liếm ôm đùi người khác, sau đó rút lui khỏi biên quan.

Đây không chỉ làm bẩn thanh danh của tổ tiên, quả thực là phản bội lòng tin của nhất mạch Thủ Quan Giả!

Lòng tin của nhất mạch Thủ Quan Giả chính là rơi đầu, đổ máu vì Tiên Vực, vĩnh viên4 trấn giữ biên quan.

“Hồ đồ!” Lão tổ Thái Sùng thở dài.

Có lẽ là vì Tiên Vực hoà bình lâu quá, lâu quá không xảy ra chiến tranh, làm thế hệ trẻ tuổi đều quên mất rốt cục một mảnh ranh giới hài hòa là do ai đánh hạ.

Không có tổ tiên đổ máu thì làm ssao có bóng mát cho hậu nhân?

Vẻ mặt Ba Tứ Gia cũng lạnh như băng, vững vàng nói: “Xem ra các ngươi chỉ nguyện hưởng thụ quang vinh của tổ tiên, mà không muốn đổ máu hy sinh giống như tổ tiên.”

“Không, không phải, ta...” Sắc mặt Thái Cơ đỏ lên.

Đường đường là Chuẩn Chí Tôn lại bị nói đến đạo tâm bất ổn.

“Ai, lần này là mấy nhà chúng ta sai, Tiêu Dao tiểu hữu, xin lỗi.” Đám người lão tổ Thái Sùng hơi chắp tay trước Quân Tiêu Dao.

Về tình về lý, bọn họ đều sai rồi.

Nhìn thái độ của ba lão tổ, vẻ mặt Quân Tiêu Dao hơi dịu lại. Tuy rằng trong đám người trẻ tuổi của những nhà này xuất hiện một vài tên bại hoại ăn chơi trác táng, nhưng những lão nhân đó vẫn còn niềm tin, bằng không cũng không luôn tọa trấn biên quan.

Quân Tiêu Dao cũng thản nhiên chắp tay và nói: “Chư vị tiền bối không cần làm như thế, nếu tội đồ đã chết, giao người của ta ra đây thì xem như xong.”

Quân Tiêu Dao cũng không phải dạng người thích dây dưa không dứt.

“Đó là đương nhiên, các ngươi còn không mau dẫn người lại đây!” Thái Sùng vội vàng gật đầu.

Thái gia cũng phái người đi, muốn dẫn Ngọc Thiền Quyên và Thái Âm Ngọc Thố đến đây.

“Mọi chuyện không thể bỏ qua như vậy, thưởng phạt phải rõ ràng.”

“Lần sau nếu chiến trường dị vực lại xuất hiện chiến sự, ba nhà các ngươi phải xông lên phía trước cho ta!” Ba Tứ Gia trầm giọng mà nói.

“Thưa vâng.” Đám người lão tổ Thái Sùng không có phản đối.

Thái Cơ há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, nhưng vẫn nuốt ngược xuống.

Ở nơi tàn khốc như chiến trường dị vực, dù mạnh như chí tôn cũng rất lớn khả năng ngã xuống.

Nhưng ông ta cũng không dám phản bác cái gì, chỉ có thể cam chịu.

“Tiêu Dao tiểu hữu, xin lỗi, ngươi mới tới Đế Thành mà đã gặp phải chuyện không thoải mái như vậy.” Ba Tứ Gia hơi xấu hổ.

Dù sao nơi này cũng xem như địa bàn của lão, kết quả còn để con trai của ân nhân chịu đãi ngộ như vậy.

Trên mặt lão không còn chút vẻ vang nào.

“Tiền bối nói như vậy làm gì, vãn bối còn phải cảm tạ tiền bối ra tay tương trợ.” Quân Tiêu Dao mỉm cười, khiêm nhường như quân tử.

Nhìn Quân Tiêu Dao, trong mắt Ba Tứ Gia lộ ra chút vừa lòng.

Hổ phụ không có khuyển tử.

Khi nên ra tay thì lôi đình quả quyết, không chút do dự. Nhưng lúc nên khiêm tốn cũng ôn nhuận như quân tử.

Tâm tính, thiên phú và thực lực này quá xứng với tồn tại yêu nghiệt vạn cổ không có lấy một là Quân Tiêu Dao.

“Đúng rồi, để nhận lỗi, Tiêu Dao tiểu hữu có thể đi đến Công Huân Điện miễn phí chọn lựa một thứ.” Ba Tứ Gia cười ha hả và nói.

Nghe thấy ba chữ Công Huân Điện, một ít tu sĩ trong Nguyên Thuỷ Đế Thành đứng xung quanh lập tức đỏ cả mắt, lộ ra ánh mắt hưng phấn khát vọng.

Đó là nơi mà tất cả tu sĩ biên quan đều tha thiết ước mơ tưởng được bước vào.

Hình như thấy được nghi hoặc trong mắt Quân Tiêu Dao, Ba Tứ Gia giải thích:

“Tuy rằng dị vực đã yên lặng rất lâu, không phát động tiến công đại quy mô, nhưng thỉnh thoảng mâu thuẫn và chiến tranh trong phạm vi nhỏ vẫn xảy ra.”

“Công Huân Điện được thành lập rất lâu trước kia, bên trong có rất nhiều thần thông công pháp truyền thừa của thế lực bất hủ, đại giáo cổ xưa, hoàng triều vô thượng, Hoang Cổ thế gia.”

“Còn có các loại bảo bối, chân kinh dị vực, cổ binh khí… có được từ chiến trường dị vực hoặc là thế giới Thần Khư.”

“Nhưng tất cả chỉ có thể đổi bằng điểm công huân.”

“Mà điểm công huân cần lấy được thông qua đánh chết sinh linh dị vực.”

Quân Tiêu Dao gật gật đầu, xem như đã rõ.

“Cho nên để bồi thường, tiểu hữu có thể miễn phí chọn lựa một thứ.” Ba Tứ Gia nói.

“Đa tạ tiền bối.” Quân Tiêu Dao cũng không khách sáo, gật đầu đáp ứng.

Cơ hội cho không, không lấy cũng uổng.

Chờ Quân Tiêu Dao tạm thời dừng chân ở Đế Thành thì hắn sẽ đến Công Huân Điện nhìn xem.

Không bao lâu sau, nơi xa có người của Thái gia dẫn theo hai vị mỹ nhân một lớn một nhỏ đi đến.

“Công tử!”

Thái Âm Ngọc Thố thấy Quân Tiêu Dao thì oa oa kêu lớn, đôi mắt to lộng lẫy đỏ đậm như san hô nước mắt lưng tròng.

Nàng duỗi chân thỏ một cái, vọt tới trước người Quân Tiêu Dao, như yến non về tổ mà nhào vào trong ngực Quân Tiêu Dao.

“Hu hu, công tử, cuối cùng cũng gặp lại người ~”

“Những ngày chia lìa với công tử, cả cà rốt Tiểu Ngọc cũng ăn không ngon.” Thái Âm Ngọc Thố nói.

“Phải không, vậy ta thật là tội ác tày trời.” Quân Tiêu Dao cũng cười, xoa xoa mái tóc màu bạc và tai thỏ xù xù của Thái Âm Ngọc Thố.

“Đúng vậy, cho nên công tử phải bồi thường cho Tiểu Ngọc!” Thái Âm Ngọc Thố rất nghiêm trang mà nói.

“Bồi thường như thế nào?”

“Mỗi ngày phải vuốt lông cho ta, còn nữa... Tiểu Ngọc còn muốn ăn rất nhiều củ cải, cà rốt, củ cải trắng, củ cải xanh...” Thỏ con đếm trên đầu ngón tay.

Quân Tiêu Dao mỉm cười, hắn cũng rất thích manh sủng này.

“Công tử, lại làm phiền ngài rồi.” Ngọc Thiền Quyên tiến lên, đôi má ửng đỏ, có chút ngượng ngùng.

Dù sao trước đó Quân Tiêu Dao cũng cứu nàng ra từ trong tay Kim Ô Thập Thái Tử, hiện giờ thế lại dựa vào Quân Tiêu Dao lần nữa, nàng cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

“Không sao, chuyện nhỏ không tốn sức gì thôi.” Quân Tiêu Dao xua xua tay.

Đối với hắn mà nói, đây thật là chuyện nhỏ.

“Nhưng có lẽ phiền phức không chỉ như vậy, nghe Thái Tung kia nói, hắn có chỗ dựa là một quý nhân thần bí.” Ngọc Thiền Quyên có chút áy náy.

Nàng cũng không muốn chọc càng nhiều phiền phức cho Quân Tiêu Dao.

“Kẻ địch của ta cũng không chỉ một hai tên, thêm một tên không nhiều, thiếu một tên cũng không ít.” Quân Tiêu Dao cũng không để trong lòng.

Nợ nhiều không lo sợ, chỉ cần thực lực đủ mạnh, một kẻ địch và một trăm kẻ địch cũng không có khác biệt quá lớn.

Nhìn trích tiên chi tư mây trôi nước chảy của Quân Tiêu Dao, đôi mắt trong suốt của Ngọc Thiền Quyên hiện lên một tia khuynh mộ mê ly.

Nam nhân tự tin thật sự quá hấp dẫn.

Bình Luận (0)
Comment