Chương 1081: Thái Cơ thê thảm
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Tên chết tiệt, rốt cuộc là như thế nào?” Lão tổ Thái Sùng tức giận đến gan đau.
Sắc mặt của lão tổ Bàng gia và bà lão Hồng gia đứng bên cạnh cũng rất khó coi. Bởi vì bọn họ cũng chú ý tới, Bàng Phi và Hồng Thiến ngã xuống tại đây.
Nhưng còn không đợi Thái Cơ giải thích thì hư không bỗng vỡ ra, khí hỗn độn tràn ngập, một lão giả áo đai mang theo lửa giận như biến thành thực chất vượt qua hư không mà đến.
“Mụ nội nó, là thằng rùa đen nào dám ức hiếp hậu đại của ân nhân!”
Uy áp hỗn độn khủng bố đè ép toàn trường!
Một vài thiên kiêu đã trực tiếp bị đè ép nằm sấp xuống!
“Hỗn Độn Đạo Tôn!” Mọi người chấn động.
Ai có thể nghĩ đến, một trận tranh phong của thế hệ trẻ, cuối cùng không chỉ đưa tới nhân vật cấp lão tổ, hiện tại cả Hỗn Độn Đạo Tôn cũng hiện thân.
“Là Ba Tứ Gia!” Nhìn thấy lão giả áo đai hiện thân, sắc mặt đám người lão tổ Thái Sùng đều biến đổi.
Địa vị của Ba Tứ Gia là không thể nghi ngờ trong nhất mạch Thủ Quan Giả, mà người Ba Tứ Gia kính trọng nhất chính là Quân Vô Hối.
Quân Vô Hối còn từng cứu mạng lão trên chiến trường dị vực.
“Chính là ngươi!” Ba Tứ Gia liếc một cái đã nhắm vào Thái Cơ.
“Không... Không... Ba Tứ Gia, ta...”
Đối mặt với Ba Tứ Gia cấp bậc Hỗn Độn Đạo Tôn, Thái Cơ thật sự biến thành chim cút mà run lên bần bật.
Oanh!
Không nói hai lời, Ba Tứ Gia trực tiếp ra tay, hung ác mà đánh Thái Cơ một tận!
Phốc! Phốc! Phốc!
Thái Cơ trước đó còn bày ra phong phạm cường giả, giờ phút này như túi vải bố nát bấy, bị Ba Tứ Gia xoay vòng vòng trong tay.
Oanh! Oanh! Oanh!
Mặt đất của Nguyên Thủy Đế Thành vô cùng kiên cố, có khắc rất nhiều phù văn phòng ngự cổ xưa, nhưng hiện tại, Ba Tứ Gia vung Thái Cơ lên rồi đập xuống mặt đất, từng cái khe hình mạng nhện đang lan tràn.
Chuẩn Chí Tôn và Hỗn Độn Đạo Tôn quả thực không phải cùng một cấp bậc. Ba Tứ Gia hung hăng đánh đập Thái Cơ mà giống như đang chơi đùa.
“Ba Tứ Gia... Chậm đã... Tha cho ta đi, có chuyện gì từ từ nói...” Thái Cơ căn bản không dám phản kháng, cũng không có năng lực phản kháng, vừa hộc máu vừa kêu thảm thiết.
Nhìn Thái Cơ thê thảm đến cực điểm, khóe mắt thiên kiêu ở đây đều giật giật.
Tiếng kêu đó quá thảm...
“Ba Tứ Gia, xin ngài bớt giận trước, xin nói rõ chuyện này rồi quyết định.” Thái Sùng chắp tay và nói.
Tuy rằng lão là nhân vật cấp lão tổ, nhưng vẫn kém hơn nhân vật nguyên lão như Ba Tứ Gia một bậc. Dù sao bọn họ chỉ là lão tổ của một nhà, mà Ba Tứ Gia có được uy vọng cực cao trong toàn bộ nhất mạch Thủ Quan Giả.
“Hừ!” Ba Tứ Gia nện mạnh Thái Cơ xuống mặt đất.
Rắc!
Tiếng nứt xương liên tục vang lên.
Đường đường là một vị Chuẩn Chí Tôn mà giờ phút này mặt mũi đã bầm dập, máu loãng giàn giụa, xương cốt trên người đứt gãy không biết bao nhiêu khúc, hàm răng cũng văng ra, quả thực nhìn không khác gì khất cái trong thế tục.
Ba Tứ Gia lạnh lùng nhìn Thái Cơ một cái, lúc này mới xoay người nhìn về phía Quân Tiêu Dao. Gương mặt già mang theo lửa giận lập tức dịu đi, thậm chí tràn ra ý cười.
“Giống, quả thật là giống!” Ba Tứ Gia cười ha hả và nói.
“Đa tạ vị tiền bối này ra tay, không biết ngài là...” Quân Tiêu Dao hơi chắp tay, trong mắt lộ ra nghi hoặc.
Hắn nhìn ra được sự hòa ái và hiền lành của lão giả này đối với hắn. Nhưng hắn cũng không biết rõ tình huống ở biên quan, càng không biết thân phận của lão giả.
Nhưng có thể khẳng định, lão giả trước mặt không phải người của Quân gia.
“Ha hả, ngươi là Tiêu Dao đúng không, quả thật như một khuôn đúc ra với ân nhân.” Ba Tứ Gia cười cười.
Ân nhân?
Quân Tiêu Dao bắt được trọng điểm trong câu nói này.
Bên kia, Vũ Hóa Vương lập tức mở miệng giải thích một chút.
“Thì ra là thế, phụ thân đã từng cứu tiền bối.” Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu, xem như đã rõ.
“Đúng vậy, đến bây giờ lão phu vẫn còn nhớ rõ, khi đó ở chiến trường dị vực, lão phu đang tuần tra, lại bị một vài lão âm hiểm dị vực gài bẫy đánh lén.”
“Bốn vết sẹo trên đầu lão phu là do đạo tôn nhất mạch Nghiệt Long dị vực để lại.”
“Lúc ấy vài tên Hỗn Độn Đạo Tôn dị vực cùng nhau vây giết ta.”
“Kết quả ân nhân xuất hiện...”
“Đến bây giờ lão phu vẫn quên không được phong tư khi đó của ân nhân.”
“Bạch y phiêu phiêu, vô cùng đơn giản phất một tay qua, giống như phủi đi tro bụi, diệt sát những Hỗn Độn Đạo Tôn kia...”
Ba Tứ Gia nói đây thì trên gương mặt già nua không khỏi lộ ra một tia sùng kính.
Có thể làm nhân vật nguyên lão như Ba Tứ Gia tôn sùng, có thể thấy được phong tư khí độ và nhân cách mị lực của Quân Vô Hối như thế nào.
Nghe đến đó, rất nhiều thiên kiêu chung quanh đều siết chặt nắm tay, cảm xúc mênh mông!
Bạch Y Thần Vương Quân Vô Hối!
Đây mới là anh hùng lý tưởng hoàn mỹ nhất trong lòng bọn họ!
Tùy tiện phẩy tay một cái, Hỗn Độn Đạo Tôn ngã xuống, khủng bố đến cỡ nào!
Ánh mắt Quân Tiêu Dao cũng chợt lóe.
Nói thật, hắn hoàn toàn không rõ phụ thân mình đang ở cảnh giới nào, nhưng xem ra ít nhất cũng là cấp Chuẩn Đế.
Hơn nữa Quân Vô Hối từng có chiến tích khủng bố dùng tu vi Thánh Cảnh ngược sát Chuẩn Chí Tôn. Thực lực chân chính của ông ta như thế nào thì chỉ sợ không ai có thể đoán được.
“Nói như vậy, ta cũng coi như cường nhị đại?” Quân Tiêu Dao nghĩ thầm.
“Rốt cục tình huống nơi này là như thế nào, tốt nhất các ngươi giải thích cho rõ.” Ba Tứ Gia lại nhìn về phía người của tam đại gia tộc Thủ Quan Giả, sắc mặt không tốt.
Nếu không phải vì thân phận đặc thù của Thủ Quan Giả, chỉ sợ lão sớm đã không nhịn được mà tát một cái chụp chết Thái Cơ.
“Thái Cơ, rốt cục là như thế nào, mau nói ra cho Ba Tứ Gia nghe.” Thái Sùng quát lạnh.
Những lão tổ bọn họ đều bế quan sâu trong Đế Thành, luôn phải quan sát tình huống ở biên quan, cũng không rõ tình hình trong gia tộc.
“Chuyện này... Chuyện này...” Cổ họng Thái Cơ nghẹn lại, nói không ra lời.
“Xem ra, ngươi muốn bị nhốt vào địa lao rồi.” Ba Tứ Gia lạnh giọng mà nói.
Thái Cơ nghe vậy thì thân thể run lên kịch liệt.
Địa lao là nơi nào?
Đó là chốn giam giữ trọng phạm dị vực, bị nhốt vào đó thì sống không bằng chết.
“Ta nói, ta nói!” Thái Cơ chỉ có thể cắn răng nói ra những chuyện mình biết.
Sau khi nói xong, sắc mặt lão tổ Thái Sùng trở nên vô cùng âm trầm.