Chương 1088: Có mục đích gì?
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quân Tiêu Dao cũng không vội, cứ đặt ở nơi đó.
Kế tiếp, Quân Tiêu Dao điều tức, chuẩn bị nghênh đón thí luyện chung cực sau đó.
Đêm dài, cả tòa Nguyên Thủy Đế Thành rất yên tĩnh, trăng tròn trên vòm trời là do đại năng giả trực tiếp câu đến phía trên sao trời Đế Thành.
Quân Tiêu Dao ngồi xếp bằng trong phủ đệ bỗng mở hai mắt, lạnh nhạt nói: “Nếu tới rồi thì hiện thân đi.”
Một bóng hình xinh đẹp cao gầy, thanh lãnh tuyệt thế hiện thân.
Quân Tiêu Dao lạnh nhạt giương mắt, nhìn một mạch từ đôi chân thon dài tuyết trắng mơ hồ lộ ra dưới làn váy, cuối cùng như ngừng lại trên dung nhan cao lãnh khuynh thế tuyệt đẹp kia.
“Đường đường là Đế Nữ, đêm khuya tới chơi sẽ rất dễ làm người ta hiểu lầm.” Quân Tiêu Dao vẫn ngồi xếp bằng trên mặt đất, lạnh nhạt nói.
Người tới tất nhiên là Linh Diên.
Vẻ mặt nàng ta lạnh như băng, nói: “Ngươi biết ta tới đây là vì nguyên nhân gì.”
“Vì sao?” Quân Tiêu Dao cố ý hỏi.
“Ngươi...” Linh Diên hít sâu một hơi, ngực hơi phập phồng.
Không biết vì sao, khi đứng trước mặt Quân Tiêu Dao, nàng không thể giữ được tư thái cao cao tại thượng, quan sát nhân gian. Có lẽ bởi vì địa vị của Quân Tiêu Dao không thấp hơn nàng ta chút nào.
Cũng có lẽ là vì, nghiệt duyên vạn cổ trong Luân Hồi Hải còn đang ảnh hưởng nàng.
“Xóa dấu ấn!” Linh Diên lạnh lùng nói.
Cái nàng ta ám chỉ tất nhiên là dấu ấn Quân Tiêu Dao để lại giữa hai chân nàng. Mỗi lần nghĩ đến nó thì không khỏi nhớ tới vạn cổ nghiệt duyên, khiến đạo tâm nàng khó có thể hoàn toàn bình tịnh.
“Thì ra ngươi chỉ cái này, chỉ là trừng phạt nho nhỏ thôi, bản Thần Tử không thích ngươi dùng Thiên Nữ Diên áp chế ta.” Quân Tiêu Dao nói.
“Vậy ngươi không sợ bổn cung giết nàng?”
“Ngươi có thể giết, nhưng... Ngươi cũng phải chôn cùng nàng.” Quân Tiêu Dao cầm lấy một chén trà nhỏ, nhẹ nhàng thổi thổi, khẽ nhấp một ngụm.
Dùng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ mà nói ra lời tàn nhẫn nhất!
Hiện giờ Linh Diên có thân phận gì?
Là Thiếu Hoàng Tiên Đình!
Có thể nói chuyện với Linh Diên bằng giọng điệu này cũng chỉ có Quân Tiêu Dao.
Linh Diên nắm chặt tay ngọc.
Nói thật, nếu không phải nơi này là Nguyên Thủy Đế Thành, nàng thật sự sẽ nhịn không được mà ra tay.
“Làm sao ngươi mới bằng lòng xóa bỏ.” Linh Diên lạnh nhạt nói.
Quân Tiêu Dao hơi trầm ngâm, nhìn thấy một bộ bàn cờ được đặt cách đó không xa.
Tay áo hắn vung lên, bàn cờ rơi xuống chính giữa hai người.
“Đánh một ván đi, nếu ngươi thắng thì xóa bỏ dấu ấn, bản Thần Tử khom lưng xin lỗi.”
“Nếu ngươi thua, xin lỗi, có thêm một vết.”
“Tới thì tới, bổn cung sẽ sợ ngươi sao?”
Linh Diên khoanh chân mà ngồi ở đối diện Quân Tiêu Dao.
Nói là chơi cờ, nhưng hiển nhiên không chỉ là chơi cờ.
Họ đang đánh “Đạo” và “Lý”.
So bì về lý giải đối với đại đạo. Trừ cái này ra, còn có thế cục đánh cờ.
Cờ phía Linh Diên giống như Tiên Đình.
Mà Quân Tiêu Dao là Quân gia.
Một người là Thiếu Hoàng Tiên Đình, một kẻ là Thần Tử Quân gia.
Họ triển khai đánh cờ trên một cái bàn nho nhỏ.
Một đêm qua đi.
Thân thể Linh Diên run lên nhè nhẹ, ngọc dung tuyệt sắc xuất hiện một tia ửng hồng không bình thường, đó là vẻ mặt xấu hổ và giận dữ tới cực điểm.
Một đêm, nàng thua sáu cục, phần trong đùi có thêm sáu vết.
Càng khiến nàng nổi giận chính là, sáu vết này cộng thêm vết trước đó vừa vặn tạo thành bảy nét, góp thành một chữ “Quân” khắc trong đùi nàng ta, khiến người ta cực kỳ khó chịu.
Vậy tính là cái gì?
Nàng xem như bị Quân Tiêu Dao đánh dấu sao?
Dù sao có một số nữ nô có sâm tên chủ nhân trên người, một cảm giác khuất nhục xưa nay chưa từng có tràn ngập trong lòng Linh Diên.
Nàng đường đường là Thiếu Hoàng Tiên Đình, kết quả lại bị khắc lên dấu ấn của Quân Tiêu Dao. Nếu bị người khác biết thì tuyệt đối sẽ nhấc lên sóng gió động trời.
Phỏng chừng Cổ Đế Tử sẽ tức giận đến qua đời.
“Quân Tiêu Dao, hy vọng ngươi còn có thể thong dong như thế ở thế giới Thần Khư.”
Nàng biết, chỉ có ván cờ của Cổ Đế Tử mới có khả năng thật sự diệt được Quân Tiêu Dao.
Linh Diên lạnh lùng rời đi, bước chân cũng không dám quá dài, sợ bị ai phát hiện, cả người không được tự nhiên.
Nhìn bóng dáng Linh Diên rời đi, Quân Tiêu Dao nâng một quân cờ lên rồi thưởng thức.
“Cho tới bây giờ, trời còn không phải đối thủ của ta, huống chi là ngươi?”
Theo dòng thời gian chuyển dời, cả tòa Nguyên Thủy Đế Thành cũng hội tụ càng ngày càng nhiều thiên kiêu.
Đương nhiên, so với thiên kiêu bước lên cổ lộ chung cực thì vẫn là một vạn không có lấy một, nhân số chỉ chiếm một phần cực nhỏ trong đó.
Mà bên kia, trên một viên vốn bị Thái Dương Thánh Lực và Thái Âm Thánh Lực bao trù, giờ phút này đã biến thành một mảnh màu sắc hỗn độn.
Trong mơ hồ, một luồng năng lượng hỗn độn khủng bố đang sôi trào.
“Thái Tử điện hạ sắp thành công sao?”
Trong trời sao bên ngoài cổ tinh, vài túc lão Thái Dương Thần Sơn nhìn nhau một cái, đều thấy được sự mừng rỡ trong mắt đối phương.
Trải qua hơn một tháng, rốt cuộc Kim Ô Thập Thái Tử cũng có động tĩnh.
Oanh!
Vào thời khắc đó, một tiếng vang lớn ầm ầm bùng nổ.
Toàn bộ cổ tinh bắt đầu run rẩy, tan nát ra.
Khí hỗn độn nhấc lên sóng gió, tàn phá mặt ngoài cổ tinh không ra hình dạng.
Cuối cùng, khí hỗn độn tràn ngập cả viên cổ tinh đột nhiên thu lại, cuối cùng bị một bóng dáng uy áp mạnh mẽ hút vào trong miệng.
Bóng dáng kia chính là Kim Ô Thập Thái Tử phá quan ra.
Chỉ thấy, giờ phút này Kim Ô Thập Thái Tử có mái tóc kim sắc xỏa tung, đôi đồng tử không còn ánh vàng rực rỡ, mà là một vàng một bạc.
Đồng thời, cánh kim ô sau lưng cũng là một bên vàng, một bên bạc, như đôi cánh có thể cắt đứt vòm trời.
Một tay Kim Ô Thập Thái Tử quấn quanh thái âm, một tay phủ kín thái dương, cuối cùng hội tụ, hóa thành hỗn độn chi triều cuồn cuộn vô biên.
Khí tức kinh người!
“Chúc mừng Thái Tử điện hạ xuất quan!” Túc lão Thái Dương Thần Sơn vui sướng đến cực điểm.
Khuôn mặt Kim Ô Thập Thái Tử vẫn rất anh tuấn, chỉ là hình như trở nên âm nhu hơn một chút.
Hắn ta nhíu mày và nói: “Hỗn Độn Thể hậu thiên, thật ra... có chút tỳ vết.”
Các túc lão đều hơi kinh hãi, sau đó suy nghĩ cẩn thận. Thái Âm và Thái Dương giao hòa là Hỗn Độn Thể hậu thiên hoàn mỹ.
Nhưng vấn đề là, đối tượng mà Kim Ô Thập Thái Tử giao hòa không phải còn sống.
Tóm lại là có chút tỳ vết.
“Nhưng, không sao cả, hiện giờ thực lực của ta, đủ báo thù rồi!” Kim Ô Thập Thái Tử phẫn nộ quát.
Vẻ mặt các túc lão đều có chút cổ quái, bọn họ cứ cảm thấy Kim Ô Thập Thái Tử hơi khác với trước kia.
“Quân Tiêu Dao, bổn Thái Tử muốn tra tấn ngươi đến chết!”