Chương 1110: Rốt cuộc là ai có hại
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Không nghĩ tới, đường đường là Thiếu Hoàng Tiên Đình lại có sở thích đặc biệt này.” Vẻ mặt Quân Tiêu Dao hiện ra một tia nghiền ngẫm trào phúng.
“Quân Tiêu Dao, bổn cung giết ngươi!”
Linh Diên thay váy dài ngọc lưu li, nghiến răng nghiến lợi, vô cùng xấu hổ và giận dữ, dùng một kiếm đâm về hướng Quân Tiêu Dao!
Kiếm phong sắc nhọn chỉ thẳng vào giữa mày Quân Tiêu Dao.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao thật lạnh nhạt.
Vèo!
Cuối cùng, kiếm phong ngừng lại trước ba tấc mi tâm của Quân Tiêu Dao, tay ngọc của Linh Diên run lên nhè nhẹ.
Một cảm giác nói không rõ, không biết là gì khiến nàng vô cùng rối rắm, trăm mối ngỗn ngang.
Phẫn nộ, xấu hổ, hận ý, mờ mịt, hoang mang... Đủ loại cảm xúc quay cuồng trong lòng Linh Diên. Trái tim nàng chưa từng loạn như vậy bao giờ.
Linh Diên vẫn luôn cao lãnh, cao cao tại thượng. Trong mắt nàng, quyền lợi vô thượng và tu vi đỉnh cao mới là thứ nàng nên truy đuổi.
Trừ chúng ra, tất cả đều không là cái gì.
Thậm chí luyến ái mà các nữ tử rất coi trọng cũng là như thế.
Nguyên nhân cũng vì vậy mà nàng có thể không chút để ý trước sự theo đuổi của Cổ Đế Tử, thậm chí khịt mũi coi thường.
Nhưng hiện giờ, nam tử được xem như kẻ địch số mệnh của nàng lại sinh ra phức tạp gút mắt như thế.
Lần đầu tiên Linh Diên cảm thấy mờ mịt như vậy.
Nhưng trong lúc Linh Diên rối rắm, Quân Tiêu Dao búng tay, hất văng Tiên Linh Kiếm, đồng thời lạnh lùng nói: “Linh Diên, nhớ kỹ, đừng bày ra bộ dạng liệt nữ trinh tiết kia trước mặt bản Thần Tử.”
“Nhìn thì thế nào, chẳng lẽ ngươi còn muốn móc mắt bản Thần Tử ra sao?”
Quân Tiêu Dao cũng không phải dạng vai chính hèn mọn, ví dụ như không cẩn thận nhìn thấy hết của nữ thần, nữ thần xấu hổ và giận dữ, muốn móc mắt hắn ra.
Sau đó vai chính lập tức biến thành liếm cẩu, liều mạng muốn chiếm lấy trái tim nữ thần.
Đối với Quân Tiêu Dao mà nói, có thể bị hắn nhìn đã là một loại vinh hạnh.
Mặc dù Linh Diên cao quý thì thế nào?
Cho dù kẻ có thân phận như Long Dao Nhi, cũng chỉ xứng làm con chó cái bên chân hắn mà thôi.
Linh Diên nghe vậy thì vô cùng xấu hổ và giận dữ, thân thể mềm mại cũng run rẩy.
Rõ ràng là nàng bị xem hết, hơn nữa còn bị đét mông, kết quả Quân Tiêu Dao ngược lại như là người bị hại dường như.
Rốt cuộc là ai thiệt thòi kia chứ?
Linh Diên bỗng cảm thấy vô cùng tủi thân, nàng cường thế cao lãnh thế nào thì chung quy cũng là nữ tử, gặp phải chuyện này chắc chắn sẽ rất tủi nhục.
Quân Tiêu Dao thấy thế thì lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng đừng tủi nhục cái gì, ít nhất ta còn cứu ngươi một mạng, bằng không ngươi sẽ luôn trầm luân trong cảnh mơ.”
Nghe thấy lời này, Linh Diên lại hồi tưởng lại từng hình ảnh trong mộng, gương mặt không khỏi có chút nóng lên.
Tuyệt đối không thể để Quân Tiêu Dao biết giấc mộng này, Linh Diên hít sâu mấy hơi, tạm thời ổn định nỗi lòng.
Quả thật, tuy rằng Linh Diên cảm thấy xấu hổ giận dữ và tủi thân, nhưng nàng cũng không có khả năng đánh sống đánh chết với Quân Tiêu Dao ở nơi đây, điều này không hiện thực.
Sau một hồi trầm mặc, vẻ mặt Linh Diên xuất hiện một tia phức tạp, bỗng mở miệng hỏi: “Ngươi thật sự muốn cứu bổn cung sao?”
Quân Tiêu Dao thản nhiên trả lời: “Đương nhiên không phải, ta nể mặt Thiên Nữ Diên thôi.”
“Cho nên, vì Thiên Nữ Diên nên ngươi mới cứu bổn cung?” Linh Diên hỏi lại.
“Bằng không thế nào?”
Linh Diên cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa vô danh cháy bừng lên, cảm giác khó hiểu này càng làm nàng ta bực bội.
Hình như có một mùi “Chua” đang tràn ngập đáy lòng nàng.
Vì một nữ nhân khác mà cứu nàng, vậy có nghĩa là cái gì?
Quân Tiêu Dao coi nàng là cái gì?
Vật tặng kèm với Thiên Nữ Diên sao?
Rõ ràng Thiên Nữ Diên mới là phụ thuộc nàng.
Nhìn thấy vẻ mặt của Linh Diên, Quân Tiêu Dao cười lạnh và nói: “Linh Diên, ngươi thật sự cho rằng bản Thần Tử sẽ quá thiện tâm, thành tâm thành ý cứu ngươi đó chứ?”
“Bổn cung không ngây thơ như vậy!”
Vẻ mặt Linh Diên lạnh như băng, xoay người, không thèm nhìn Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao lắc lắc đầu, vị Đế Nữ vô cùng cao lãnh trước người thường mặt này lại quá ngạo kiều khi gặp hắn.
Quân Tiêu Dao không để ý đến Linh Diên, xoay người bước chậm, muốn rời khỏi mảnh không gian này.
Thấy Quân Tiêu Dao không để ý tới mình, Linh Diên khẽ cắn môi đỏ.
Nàng thật sự muốn hung hăng cắn Quân Tiêu Dao một ngụm!
Nhưng giận thì giận, Linh Diên vẫn đi theo phía sau Quân Tiêu Dao, cùng nhau rời đi.
Không gian dao động một hồi, Quân Tiêu Dao và Linh Diên xuất hiện trên tế đàn dưới tổ mạch. Bọn họ không phát hiện bóng dáng Mông Chiến và Chuẩn Chí Tôn Thiên Ma vương tộc đâu.
Hai người lần theo thông đạo, về tới phía trên tiên nguyên tổ mạch.
Phóng mắt nhìn lại, trên mặt đất có rất nhiều thi cốt, có của sinh linh dị vực, cũng có của đội ngũ Mông gia. Tất cả thi cốt đều bị đánh nát thành cặn máu.
“Hẳn là khi Thần Kỳ Niệm kia ra tới, uy áp tản mát ra trực tiếp đánh chết tất cả sinh linh chung quanh.” Quân Tiêu Dao suy đoán.
Lúc này, ở núi non nơi xa, một bóng dáng lảo đảo bước đến.
Rõ ràng là Mông Chiến.
Giờ phút này cả người Mông Chiến đều là vết thương, tràn đầy máu tươi. Nhưng vẻ mặt hắn ta lại vô cùng dâng trào và vui sướng, mở miệng nói: “Thần Tử, Đế Nữ, các ngươi còn sống thì quá tốt.”
Khi Thần Kỳ Niệm ra tới, Mông Chiến còn tưởng rằng bọn Quân Tiêu Dao đã dữ nhiều lành ít. Không nghĩ tới còn có thể thoát được một kiếp.
“May mắn mà thôi.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Trong lòng hắn cũng có suy đoán, sở dĩ Thần Kỳ Niệm không động thủ với mình, hẳn có liên quan đến hạt sen trong Sinh Mệnh Chi Tuyền.
Mông Chiến nhìn Quân Tiêu Dao và Linh Diên, phát hiện bọn họ không có thương thế gì, không khỏi tấm tắc bảo lạ.
Điều duy nhất làm ánh mắt Mông Chiến có chút cổ quái chính là, hình như Linh Diên có chút khác thường.
Gương mặt nàng như ánh bình minh, da thịt còn hơi ửng đỏ, vẻ mặt lại lạnh như băng. Dáng vẻ này rất giống tiểu tức phụ bị ức hiếp xong rồi giận dỗi.
Mông Chiến lại nhìn về phía Quân Tiêu Dao, trong lòng không khỏi có phỏng đoán.
Chẳng lẽ dưới tình huống sinh tử cực hạn, hai người này sinh ra chút quan hệ mỹ diệu nào đó?