Chương 1154: Hi sinh bản thân, nhất môn song trung liệt
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đối mặt với một chưởng dường như nhât định sẽ chết này.
Ngược lại Quân Tiêu Dao lại cười.
Hắn áo trắng nhuốm máu, giờ phút này lại vô cùng bình tĩnh, thản nhiên nói.
"Ta vẫn luôn mong chờ, có người có thể đánh bại ta."
"Bởi vì đứng trên đỉnh phong."
"Có chút lạnh..."
Một câu rơi xuống.
Càn khôn nổ diệt!
Chư thiên rung chuyển!
Nhục thân Quân Tiêu Dao, trực tiếp ầm vang một tiếng, giải thể!
Nguyên thần, cũng bị đánh diệt tại thời khắc này!
Một đoàn huyết vụ, cùng với xương cốt không trọn vẹn, còn có nguyên thần bị chôn vùi, cùng nhau rơi vào trong vực sâu hư không vô tận.
Phương pháp cấm kỵ này, có thể trục xuất con người tiến vào bên trong không gian trùng điệp hỗn loạn.
Chỉ riêng loạn lưu hư không tung hoành kia, cũng có thể xé nát hết thảy!
Chứ nói chi là bản thân Quân Tiêu Dao, đã bị Quân Biệt Ly một tay xoá bỏ.Cùng rơi vào vữ sâu với đám huyết vụ và tàn xương đó, còn có Huyền Nguyệt.
Bọn họ cùng rơi vào vô tận không xác định.
Trong hư không, những vực sâu khe hở kia bắt đầu dần dần lấp đầy.
Nhưng mà toàn bộ thế giới Thần Khư, lại tĩnh mịch tới cực điểm.
Không có người nào phát ra âm thanh.
Thậm chí là cường giả Dị Vực, cũng ngây dại, ngây ngẩn cả người, giống như là hóa đá.
Thần Chỉ Ác Niệm, cùng biến mất với Quân Tiêu Dao, bị trục xuất tiến vào vực sâu hư không hỗn loạn.
Nói cách khác, nhiệm vụ lần này của bọn họ, hoàn toàn thất bại.
Chẳng những không phá vỡ được thế giới Thần Khư.
Ngược lại còn tổn thất một nhóm lớn thiên kiêu tinh anh.
Thậm chí thiên kiêu Chuẩn Đế Tộc, đều viên lạc.
Chỉ còn lại hai người là Đồ Sơn Tiêu Tiêu và Bồ Yêu.
Một chữ quá thảm.
"Thật sự... Chết rồi..."
Đồ Sơn Tiêu Tiêu đưa tay lên nhìn cổ tay tuyết trắng của mình.
Trên đó, sợi dây đỏ nhân duyên tương liên với Quân Tiêu Dao, đã biến mất.
Điều này có nghĩa là Quân Tiêu Dao thật sự viên lạc rồi.
Đồ Sơn Tiêu Tiêu rất đau lòng.
Nàng vất vả mới tìm được mối nhân duyên tốt, kết quả hắn lại viên lạc rồi.
Bồ Yêu thì ngược lại, gã thở phào nhẹ nhõm.
Quân Tiêu Dao, chính là một tên quái vật!
Gã cho rằng nếu Quân Tiêu Dao không chết, tương lai chắc chắn sẽ là mối uy hiếp lớn đối với Dị Vực.
Đừng nói thập đại Thiên Vương, ngay cả Thất Tiểu Đế đối mặt với Quân Tiêu Dao, đoán chừng cũng không chiếm được ưu thế.
Nhưng các sinh linh Dị Vực khác thì sắc mặt ai nấy đều khó coi.
Bởi vì họ không hoàn thành được chuyện quan trọng nhất.
Không công phá được thế giới Thần Khư.
Hơn nữa còn tổn thất một nhóm lớn cường giả trẻ tuổi.
"Chúng ta rút lui!"
Chuẩn Chí Tôn Dị Vực sắc mặt âm trầm, vô cùng khó coi.
Bây giờ có tiếp tục ở lại thế giới Thần Khư cũng không còn ý nghĩa nào nữa.
Đại quân Dị Vực, trùng trùng điệp điệp bắt đầu rút lui.
"Đáng tiếc cho một nam tử xuất sắc..." Đồ Sơn Tiêu Tiêu vẫn cảm thấy đáng tiếc, khe khẽ thở dài.
Đối mặt việc Dị Vực rút quân, phía bên Tiên Vực vẫn không có động tĩnh gì cả.
Bởi vì đại đa số tu sĩ, vẫn đang chìm trong trạng thái hóa đá hoàn toàn ngốc trệ, giống như là đã mất đi hồn phách vậy.
Người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi, bao phủ toàn bộ ánh sáng thời đại.
Thần tử Quân gia Quân Tiêu Dao, thật sự viên lạc rồi!
"Thần tử đại nhân!"
Mông Chiến đang thét gào, mắt hổ rưng rưng.
Bạch y thần Vương Quân Vô Hối, chiến đấu cùng tân Đế Dị Vực Xích Kiêu Vương, đến nay không rõ tung tích.
Con trai của ông ấy, Quân Tiêu Dao, hi sinh bản thân, phong ấn Thần Chỉ Ác Niệm!
Cuối cùng cũng lâm vào kết cục phải bỏ mình.
Nhất môn song trung liệt!
Chuyện này sao mà bi thương!
"Thần tử đại nhân!"
Vô số chiến sĩ biên quan đều đang gào khóc!
Giờ khắc này, không chỉ bên trong thế giới Thần Khư.
Mà ở bên ngoài thế giới Thần Khư, Ba Tứ Gia và các di lão biên qua, cũng giống như những tảng đá bị phong hóa, đứng thẳng bất động ngay tại chỗ.
Thế giới Thần Khư được bảo vệ rồi.
Nhưng cái giá phải trả.
Lại là Quân Tiêu Dao phải bỏ mình.
Một người trẻ tuổi có thể thay đổi được cổ sử, viên lạc rồi.
"Thần tử, sao có thể chứ?" Thân thể già nua của Ba Tứ Gia đang run rẩy.
Con trai của ân nhân, trung nghĩa can đảm, đi theo hình bóng phụ thân!
Chọn cách hy sinh bản thân, bảo vệ biên quan, bảo vệ Tiên Vực!
Trong thế giới Thần Khư.
Đối diện với khe hở đang dần lấp đầy hư không, các chiến sĩ đang chiến đấu ở biên quan quỳ một chân xuống.
Quân Tiêu Dao xứng đáng với một quỳ này của họ!
“Làm sao có thể, Tiêu Dao…”
Mấy người Quân Lăng Thương, Quân Mạc Tiếu đều không dám tin, dường như có mười vạn đạo kinh lôi đang vang vọng trong não hải.
Chủ mạch của Quân gia bọn họ, trụ cột của thế hệ trẻ bọn họ.
Sập!
Mà người ra tay lại là thiên tử của Quân gia ẩn mạch.
Có thể nói, muốn báo thù cũng khá khó.
Trừ phi là nhấc lên nội chiến của Quân gia, nhưng Quân gia sẽ không bao giờ chấp nhận kết quả này.
Sẽ chỉ vô cớ làm lợi cho thế lực Tiên Đình.
“Công tử….”
Ngọc Thiền Quyên như mất đi linh hồn, khuôn mặt yêu kiều trắng bệch như tờ giấy, ngọc thể run rẩy, đôi mắt đẹp rưng rưng.
Là Quân Tiêu Dao đã giải cứu nàng từ trong vực sâu hun hút tăm tối.
Hiện giờ, Quân Tiêu Dao lại hi sinh bản thân, ngã vào vực sâu hư không.
Còn Linh Diên, thân thể thon dài mềm mại như ngọn roi đứng thẳng bất động tại chỗ.
“Rõ ràng ta nên vui vẻ mới phải, nhưng… vì sao lại…”
Linh Diên chậm rãi nâng bàn tay ngọc chạm được một giọt nước từ trong khóe mắt.
Thân phận của nàng là Thiếu Hoàng Tiên Đình, gần như là đối thủ một mất một còn với Quân Tiêu Dao.
Với Tiên Đình, với nàng mà nói, Quân Tiêu Dao vẫn lạc là một chuyện tốt.
Nhưng Linh Diên lại hoàn toàn không vui chút nào.
Thậm chí, trái tim nàng như bị đào đi một khối lớn, để lại một chỗ trống không cách nào bổ khuyết.
Tiếng nghẹn ngào quanh quẩn.
“Chết rồi… một vị truyền kỳ đã kết thúc.” Vũ Hóa Vương thở dài.
Y hơi nghiêng đầu nhìn thấy Vũ Vân Thường.
Vành mắt Vũ Vân Thường đỏ bừng, ánh mắt khi nhín ang y mang theo sự lạnh lẽo và chán ghét xưa nay chưa từng có.
Nàng đã không còn là muội muội sùng bái ca ca kia nữa.
“Chết thật tốt, nhưng… vương miện thiên đạo…” Quý Đạo Nhất chỉ nhìn chằm chằm vào Quân Biệt Ly.
Quân Tiêu Dao chết rồi, với Quý Đạo Nhất, Cổ Đế Tử đương nhiên là chuyện tốt.
Nhưng vấn đề là, bọn họ không chiếm được vương miện thiên đạo.