Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1160 - Chương 1160 - Dám Chọc Giận Quân Gia Thật, Thì Lật Tung Trời Xanh Này Có Gì Khó?

Chương 1160 - Dám chọc giận Quân gia thật, thì lật tung trời xanh này có gì khó?
Chương 1160 - Dám chọc giận Quân gia thật, thì lật tung trời xanh này có gì khó?

Chương 1160: Dám chọc giận Quân gia thật, thì lật tung trời xanh này có gì khó?

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Vậy chẳng lẽ chuyện Tiêu Dao cứ thế bỏ qua?” Thập bát tổ phản bác.

“Dĩ nhiên không phải, nhưng nếu thật sự muốn khai chiến với ẩn mạch vẫn cần được chư vị Cổ Tổ đồng ý mới có thể phát động.” Thập tứ tổ nói.

Những lão tổ của Hoàng Châu Quân gia đều ở cảnh giới Chí Tôn thất cảnh, mặc dù bối phận không nhỏ nhưng cũng không phải cổ nhất.

Những vị cổ tổ cấp Chuẩn Đế trở lên của Quân gia đều không ở trong tổ từ.

Hoặc là bọn họ ở ngoại vực tinh không, hoặc ở nơi hung địa không ai biết, hoặc đang ngủ say trong tuyệt địa thượng cổ.

Những cổ tổ kia mới là những nhân vật thực sự khống chế quyền lên tiếng.

Mà khai chiến với ẩn mạch không giống với các thế lực khác.

Với các thế lực bất hủ khác, diệt hay không diệt, với Quân gia cũng chẳng tính là đại sự gì.

Nhưng nội tình ẩn mạch cũng rất sâu, huống chi còn là huyết mạch đồng nguyên, tóm lại là vẫn còn vài phần tình nghĩa huyết mạch ở đó.

Chính vì vậy, lúc trước Thập bát tổ mới nói, nếu có thể, Quân Tiêu Dao đưa được ẩn mạch về là tốt nhất.

Nhưng không ngờ kết quả sẽ lại là thế này.

“Xin hỏi Thiên Mệnh lão tổ, phải chăng chư vị cổ tổ có hạ dụ lệnh xuống?”

Trong số chư tổ, Thập lục tổ lên tiếng dò hỏi.

Bát tổ Quân Thiên Mệnh ngồi xếp bằng trên thủ tọa vẫn cứ khí định thần nhàn, không phát biểu gì.

Lúc này, Quân Thiên Mệnh mới trừng mắt nói: “Chư vị cổ tổ chưa hạ xuống dụ lệnh.”

“Chẳng lẽ vì Quân Tiêu Dao không chết? Nhưng không thể nào, vương miện thiên đạo cũng đã giáng rồi mà?”

Một vài lão tổ ngờ vực hỏi.

Không một ai có thể lừa được trời xanh.

“Chư vị yên tâm đi, những vị cổ tổ kia tất có tính toán của mình, muốn chọc giận Quân gia này thật, dù có lật tung bầu trời này lên cũng có gì khó?”

Quân Thiên Mệnh dùng ngữ khí nhàn nhạt nói ra lời cực kỳ kinh người.

Đánh cờ với trời, nói trắng ra là, cũng chri là một khảo nghiệm quan trọng dành cho Quân Tiêu Dao mà thôi.

Nếu Quân gia muốn gian lận, ngay từ đầu đã có thể tỉm ra từng Thất Hoàng rồi, đâu còn nhiều chuyện như vậy.

Chẳng qua, Quân gia muốn để cho Quân Tiêu Dao trải qua một chút trắc trở và khảo nghiệm mà thôi.

“Chẳng lẽ, ý chư vị cổ tổ là…” Thập bát tổ như có điều suy tư.

“Đừng nóng vội, để Tử Đạn bay trước đã…”

“Nhưng…. Cũng nên cảnh tỉnh một vài thế lực.” ÁNh mắt Quân Thiên Mệnh lộ ra vài phần ý vị thâm trường.

Hiện giờ một đám lão tổ Quân gia cũng đang giận đây.

Đã giận, đương nhiên phải xả.

Phải tìm nơi trút giận.

Một bên khác, bên ngoài Nguyên Thủy Đế thành.

Bọn Quân Biệt Ly đang chuẩn bị quay về ẩn mạch.

Một dao động vô hình, dường như truyền từ tỷ vạn dặm xa xôi tới.

Xa như thế mà uy áp kia vẫn khiến người ta sợ hãi.

Chuẩn Đế!

Đây là cái uy của Chuẩn Đế!

“Quân Biệt Ly, xin chào tiền bối chủ mạch!”

Quân Biệt Ly một thân áo vải, mười phần mộc mạc.

Hơi chắp tay với hư không.

“Các ngươi, có gì để nói?”

Một giọng nói già nua bình thản vọng tới.

Ánh mắt Quân Biệt Ly hơi lóe lên, chắp tay nói: “Sau này Biệt Ly sẽ tự về chủ mạch Quân gia, chịu đòn nhận tội.”

“A… đây là chuyện mà chịu đòn nhận tội là có thể giải quyết sao?”

“Cái này…” Quân Biệt Ly nhất thời không biết nói gì.

Đúng lúc này, một dao động khác lại truyền đến từ vũ trụ xa xôi.

“Quân Thái A, ngươi vẫn cứ nóng nảy thế, đừng có không nể mặt, gây khó dễ cho bọn hậu sinh.”

Dao động này là giọng nói của một vị lão ủ*.

*lão già, già lắm

“Là ngươi, Quân Thúy Hoa, lão bất tử nhà ngươi vẫn còn sống à?”

Quân Thúy Hoa, cái tên nghe có vẻ rất quê mùa, thậm chí rất buồn cười.

Nhưng bà lại là một vị cổ tổ có bội phận cực xưa ở ẩn mạch, đã ở Chẩn Đế cảnh nhiều năm, thực lực thâm sâu khó lường!

Cảm giác được ba động của hai vị Chuẩn Đế của chủ mạch và ẩn mạch Quân gia.

Rất nhiều ánh mắt rình mò xung quanh đều có vẻ khiếp sợ.

Chẳng lẽ, Quân gia, thật sự muốn nội chiến?

“Ngươi vẫn còn sống, lão thân làm sao chết được?”

Trong hư không truyền đến thần niệm dao động của Quân Thúy Hoa.

Có vẻ như hai vị cổ tổ Quân gia này còn từng quen biết.

“Xem ra ngươi muốn bảo vệ tiểu tử này?”

“Chết sống có số, giàu nghèo nhờ trời, hết thảy đều có định số.”

“Có nhân tất có quả, hôm khác lại xem đi…”

Thần niệm của Quân Thái A tản đi.

Từ đầu tới cuối, sắc mặt của Quân Biệt Ly vẫn lạnh nhạt như vậy.

Dường như hắn ta không lo lắng chút nào về việc chủ mạch sẽ ra tay với mình.

“Chẳng mấy chốc sẽ có kết quả thôi.” Quân Biệt Ly cười nhạt nói.

Thấy hai vị Chuẩn Đế Quân gia không có ý định giao phong.

Rất nhiều đại nhân vật của các thế lực ẩn náu đều hơi ngạc nhiên.

Phản ứng của Quân gia không phù hợp với phong cách phách lối xưa nay của họ.

Nhưng cũng có người cho rằng, dù sao cũng là ẩn mạch, quả thực hoàn toàn không tiện ra tay.

Đổi lại là thế lực khác, đoán chừng Quân gia đã diệt lâu rồi.

Quân Biệt Ly về tới ẩn mạch.

Hắn ta đi tới một động tiên phúc địa có tiên khí cực kỳ nồng đậm.

Quân Khuynh Nhan và Quân Ân Hoàng đi theo sau.

Trong động tiên phúc địa này có một mắt linh tuyền.

Trong suối có một khối tiên nguyên cao ba trượng chìm chìm nổi nổi.

Trong tiên nguyên lưu trữ một lão phủ nhân khoảng hơn tám mươi tuổi.

Nhìn người này già lắm rồi, tóc bạc hết cả, mặt mũi nhăn nheo chồng chéo.

Nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy được khi còn trẻ bà tuyệt đối là một mỹ nữ thanh tú trong sáng.

“Đây là…”

Hai người Quân Khuynh Nhan và Quân Ân Hoàng đều hơi nghi hoặc.

Chẳng lẽ là một vị trưởng bối nào đó của Quân Biệt Ly?

Nhưng một khắc sau, một chuyện cực kỳ ngạc nhiên xảy ra.

Quân Biệt Ly bước tới trước tiên nguyên, vươn tay, chậm rãi vuốt ve.

“Thanh Nhi, đã bao nhiêu năm rồi, cuối cùng ta đã tìm được biện pháp để nàng khôi phục, cùng ta hưởng trường sinh.”

“Đó chính là, khiến cho nàng cũng có được tư chất trở thành Đại Đế.”

Bình Luận (0)
Comment