Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1170 - Chương 1170 - Chuẩn Chí Tôn Trẻ Tuổi Nhất

Chương 1170 - Chuẩn Chí Tôn trẻ tuổi nhất
Chương 1170 - Chuẩn Chí Tôn trẻ tuổi nhất

Chương 1170: Chuẩn Chí Tôn trẻ tuổi nhất

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Các ngươi thật quá đáng!”

Bỗng một giọng thiếu niên vang lên.

Đó là một thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, da dẻ đen nhánh, khuôn mặt cứng cỏi, dáng người vừa cường tráng vừa cân xứng. Cậu ta tên là Thác Bạt Vũ.

Lúc này, Thác Bạt Vũ đang trợn trừng mắt với Độc Nhãn Cự Nhân.

“Hửm?” Trong mắt Độc Nhãn Cự Nhân toát lên vẻ rét lạnh.

“Tiểu Vũ, không được làm càn!”

Ở bên cạnh, một cô gái trông vừa tròn đôi mươi với gương mặt xinh đẹp tiến lên ngăn lại. Dáng người của nàng thướt tha, vòng nào ra vòng nấy, làn da màu lúa mì tuy hơi thô ráp nhưng lại mang nét hoang dã quyến rũ, giống như một nàng báo cái gợi cảm.

Nàng là tỷ tỷ của Thác Bạt Vũ, tên Thác Bạt Lan.

“Ồ, không tệ. Đúng rồi, cả đàn bà của tộc các ngươi cũng phải trưng thu nốt, dùng để an ủi tướng sĩ tộc ta.”

“Lũ súc sinh các ngươi!”

Thác Bạt Vũ tức đến nổ đom đóm mắt, há miệng quát lớn!

Có chàng thiếu niên nào lại không mang cả một bầu trời nhiệt huyết, và Thác Bạt Vũ chính là như vậy. Cậu thường hay phải chứng kiến cảnh Hắc Bì tộc bị ức hiếp, trong lòng đã kìm nén lửa giận từ lâu. Hà cớ gì Hắc Bì tộc lại là nô tộc, là phải bị ức hiếp? Mạng của tộc nhân Hắc Bì tộc không phải là mạng ư?

“Nhãi con can đảm đấy, nhưng tiếc là quá ngu ngốc!”

Độc Nhãn Cự Nhân tiện tay vung lên một cái, tạo ra một cơn gió lớn.

Vù!

Thác Bạt Vũ hộc máu, trực tiếp bị đánh bay!

“Tiểu Vũ!”

Gương mặt xinh đẹp của Thác Bạt Lan tái nhợt.

“Hừ, nếu hôm nay các ngươi không chịu nghe lời, vậy toàn bộ Hắc Bì tộc các ngươi đều phải chết! Dù sao đám nô tộc đê tiện các ngươi cũng giống như đám cỏ rác, cắt gốc này thì mọc gốc khác.” Trong mắt Độc Nhãn Cự Nhân lóe sát ý.

“Đồng ý, bọn ta đồng ý!” Tộc trưởng Hắc Bì tộc run lẩy bẩy.

Vành mắt Thác Bạt Lan đỏ bừng, nàng bị Độc Nhãn Cự Nhân kéo đi. Một nhóm các cô gái khác cũng bị kéo đi.

Đám Độc Nhãn Cự Nhân này thấp nhất cũng tận ba trượng, giống như một người khổng lồ. Có thể tưởng tượng được những cô gái bị bắt đi này sẽ phải trải qua cơn ác mộng như thế nào. Với hình thể của đám Độc Nhãn Cự Nhân, đây không còn là hành hạ mà là đâm thấu tim gan.

“A Lan tỷ tỷ!”

Khóe mắt Thác Bạt Vũ như muốn nứt ra, máu tươi chảy xuống, trái tim bị nỗi phẫn nộ và đau khổ bao trùm!

“Ầy, nhóc con…” Tộc trưởng Hắc Bì tộc lắc đầu thở dài.

“Nếu như ta đủ mạnh…” Thác Bạt Vũ nghiến răng, cặp mắt tràn đầy tơ máu.

Trong một nơi tàn khốc như Dị Vực, yếu chính là một cái tội! Chỉ cần có thực lực đủ mạnh thì thân phận, địa vị, tài nguyên, phụ nữ, tôn nghiêm, cái gì cũng có.

“Ta quá yếu.” Thác Bạt Vũ đau khổ nói.

Những nô tộc như bọn họ vốn đã có tư chất kém, lại chẳng có tài nguyên hay công pháp thần thông gì, muốn vùng dậy là chuyện còn khó hơn lên trời. Ở Tiên Vực tốt xấu gì cũng có một vài học phủ thư viện lập ra để dạy dỗ những tu sĩ bình thường, nhưng ở Dị Vực thì không có. Mà dù có thì đó cũng là nơi mà những ai có thiên phú, có thực lực, có thân phận địa vị mới có thể gia nhập. Những nô tộc như bọn họ đến cả tư cách làm tạp dịch cũng không có.

Đúng lúc này, một tiếng ầm ầm vang lên, trời đất lại xuất hiện hiện tượng kỳ lạ. Cách Thiên Mộ mấy ngàn dặm bỗng có ánh chớp xuất hiện, những đám mây lôi kiếp dày đặc khắp nơi.

“Rốt cuộc Thiên Mộ sao vậy, gần đây thường có động tĩnh, chắc là xuất hiện biến cố gì nhỉ?”

Một vài bộ tộc có thế lực xung quanh bắt đầu bàn tán.

Thác Bạt Vũ đột nhiên dời mắt nhìn chằm chằm phía trước.

Thiên Mộ!

Một vùng cấm địa quỷ dị tràn đầy các truyền thuyết tử vong! Nhưng cũng không thiếu những người gặp may mắn, đạt được cơ duyên tạo hóa nghịch thiên tại nơi này!

“Nếu như mình có thể đạt được…” Trong mắt Thác Bạt Vũ hiện nét kiên định trước nay chưa từng có.

Với tình trạng của cậu ta lúc này, đừng nói đến việc có tài nguyên tu luyện hay không, cho dù có nhưng nếu tu luyện từng bước từng bước một thì chẳng biết phải chờ đến năm nào tháng nào.

Cách duy nhất chính là đánh cược một lần, buông tay liều một trận! Nếu thắng thì từ đây sẽ trở thành người trên vạn người, thậm chí có thể dẫn dắt cả tộc mình thoát khỏi thân phận nô tộc ti tiện. Còn thua thì cùng lắm là mất đi một cái mạng mà thôi.

“Tham sống sợ chết thế này thì có nghĩa lý gì, không bằng đánh cược một lần!” Ánh mắt Thác Bạt Vũ lấp lóe.

Trong đêm khuya, Thác Bạt Vũ một thân một mình rời khỏi bộ tộc, lao thẳng tới phía Thiên Mộ.

Trong Thiên Mộ, tại một sơn cốc tối tăm, khí Hỗn Độn vô tận đang cuộn trào, các trật tự đạo tắc xen lẫn với nhau, giống như đang thai nghén một thần linh đang ngủ say.

Ở bên kia, thân ảnh cao ráo của Quân Tiêu Dao hiện ra, trông có vẻ hơi mờ ảo. Đây chính là cơ thể do nguyên thần của hắn biến ra.

“Không tệ, thu hoạch lần này quá lớn, tu vi của mình đã tăng lên đến Chuẩn Chí Tôn Cảnh.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.

Phải biết là lúc này Quân Tiêu Dao còn chưa đến ba mươi tuổi. Còn trẻ tuổi như vậy mà đã bước vào Chuẩn Chí Tôn Cảnh, quả đúng là ngàn năm có một, lật khắp lịch sử cũng chẳng hề có một ai. Ngay cả những thiên kiêu cấp hạt giống hay chí tôn trẻ tuổi kia thì ít nhất cũng đã hàng trăm hàng ngàn tuổi, hoặc thậm chí là mấy ngàn tuổi, nhưng so với tuổi thọ của tu sĩ thì bọn họ vẫn còn rất trẻ. Còn Quân Tiêu Dao là trẻ thật sự, chứ không phải so với gì cả, dù lấy đơn vị là trăm năm thì hắn cũng vẫn còn rất trẻ.

“Nhưng đây vẫn chưa phải cực hạn. Khi vũ trụ trong cơ thể lớn lên, mình thậm chí còn không cần cố gắng tu luyện thì cảnh giới cũng sẽ tăng lên như diều gặp gió.”

Quân Tiêu Dao thở dài, hắn cũng giật mình trước thiên phú của bản thân. Không cần phải cố gắng tập luyện mà đã mạnh hơn những người tu luyện cực khổ khác, đúng là quá yêu nghiệt.

“Hơn nữa vũ trụ trong cơ thể mình đã lột xác thành thế giới vi trần rồi.” Quân Tiêu Dao chú ý đến điểm khác.

Sau khi được Thanh Đế chỉ bảo, Quân Tiêu Dao đã biết trong vũ trụ cũng chia cấp bậc. Thế giới vi trần, thế giới tiểu thiên, thế giới trung thiên, thế giới đại thiên, vũ trụ đơn thể, vũ trụ đa nguyên,…

Bình Luận (0)
Comment