Chương 1171: Tự tay tạo ra một Khí Vận Chi Tử
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lúc trước vũ trụ trong cơ thể Quân Tiêu Dao còn chẳng thể xem là thế giới vi trần, chỉ có thể coi là một không gian trong đó mà thôi. Nhưng bây giờ, sau khi được Thế Giới Thụ bồi dưỡng, thế giới trong cơ thể Quân Tiêu Dao đã mở rộng nhanh chóng, phạm vi lên đến mười năm ánh sáng, chạm mốc thế giới vi trần. Và cả các quy tắc vật chất, quy tắc âm dương trong đó nữa. Đến lúc này Quân Tiêu Dao mới được xem là đã bước vào cánh cửa.
Nhưng so với những người đồng trang lứa vẫn chưa tạo ra vũ trụ trong cơ thể, Quân Tiêu Dao đã vượt xa bọn họ rất nhiều.
“Hỗn Độn Thanh Liên biến thành Hỗn Độn thể chất, chắc hẳn không đến mấy tháng là có thể thành hình. Nhưng Hoang Cổ Thánh Thể đã dung nhập Đạo Chi Bản Nguyên, muốn lột xác thành Chuẩn Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai thì vẫn còn cần một thời gian nữa.” Quân Tiêu Dao tính toán.
Nhưng chuyện này cũng nằm trong dự tính của hắn. Dù sao đây cũng là cơ thể của hắn, không có gì khác biệt cả. Đến lúc đó Hỗn Độn thể chất dung hợp với Chuẩn Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai, chắc có lẽ có thể quét ngang tất cả.
Ngay lúc Quân Tiêu Dao đang cảm thấy nhàm chán, hắn chợt nhận ra thứ gì đó, trong mắt ánh lên nét kinh ngạc.
“Thú vị, không ngờ lại có người dám đến vùng cấm địa này, hơn nữa còn là cơ thể phàm trần.”
Mặc dù Quân Tiêu Dao không biết tình huống của cấm địa này, nhưng hắn biết đây là một cấm địa vạn cổ trong Dị Vực. Ở nơi nguy hiểm vô ngần này, một thiếu niên với tu vi chưa đến Thánh Cửu Giai cũng dám tiến đến, đúng là chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Quân Tiêu Dao phóng thần niệm ra, giữ lấy cậu trai nọ.
Đây chính là thiếu niên Hắc Bì tộc – Thác Bạt Vũ. Cậu có gương mặt thanh tú mang dáng vẻ kiên nghị, nhưng tu vi lại tầm thường không có gì nổi bật.
“Chuyện này…”
Quân Tiêu Dao có cảm giác mình đã nhìn thấu mọi sự. Đây không phải là thiết lập nhân vật chính điển hình à? Tiến vào cấm địa, cửu tử nhất sinh, tình cờ gặp được cơ duyên, sau đó nghịch thiên cải mệnh, trở thành người trên vạn người.
Nhưng điểm duy nhất có thể xác định chính là cậu trai này không gặp may mắn như vậy. Hắn ta cũng không phải là đám Long Ngạo Thiên hay Vương Đằng.
“Thiếu niên nô tộc là một ứng cử viên truyền giáo tốt đấy chứ. Hơn nữa tự tay tạo ra một Khí Vận Chi Tử cũng rất thú vị.”
Quân Tiêu Dao cần phải thu thập tín ngưỡng để tưới cho hạt giống tín ngưỡng. Hắn cũng cần phải đặt một quân cờ. Và Thác Bạt Vũ này đây chính là một đối tượng thích hợp.
“Thật đáng chết!”
Phía ngoài rìa Thiên Mộ, tại một vùng đầm lầy nào đó, Thác Bạt Vũ mang gương mặt trắng bệt đầm đìa mồ hôi lạnh. Hắn ta sẩy chân bước vào một vùng đầm lầy đầy bùn nhão. Khắp cả chân hắn ta bị ăn mòn, nhìn thấy cả xương đùi đầy các tơ máu.
“Ha ha… Quả nhiên là mình không phải nhân vật trong truyện cổ tích rồi…”
Cậu co rúm người ngã xuống đất, cảm nhận được ngọn lửa sinh mệnh của mình đang dần tan biến.
Thác Bạt Vũ nở nụ cười khổ đầy căm phẫn, ẩn chứa nét tuyệt vọng và không cam lòng. Hắn ta thậm chí còn chưa vào trong Thiên Mộ mà đã phải bỏ mạng ở phía ngoài rồi.
Lúc ý thức Thác Bạt Vũ đang chập chờn, trong đầu hắn ta bỗng vang vọng một giọng nói mang cảm giác cổ xưa vô tận, giống như truyền đến từ thời viễn cổ hồng hoang.
“Các ngươi muốn mạnh lên ư, muốn thoát khỏi vận mệnh ư?”
Giọng nói này giống như sấm sét giữa trời quang, nổ tung trong đầu Thác Bạt Vũ.
“Là ai?”
Thác Bạt Vũ trợn tròn mắt. Trong Thiên Mộ này không có một bóng người, ai lại đi nói chuyện với hắn ta?
“Ta là người sắp đặt vận mệnh, là chúa tể sáng thế, là đầu nguồn của chư thiên, là điểm cuối của vĩnh hằng. Tất cả đều bắt đầu từ ta… Và tất cả đều kết thúc ở ta…”
Giọng nói này khiến Thác Bạt Vũ như muốn ngạt thở, toàn thân run lẩy bẩy! Người sắp đặt vận mệnh, chúa tể sáng thế, đầu nguồn của chư thiên! Đó là tồn tại vô thượng đến cỡ nào chứ?
Ở phía không trung xa xa, nguyên thần của Quân Tiêu Dao đang đứng chắp tay, nở một nụ cười nghiền ngẫm như có như không. Mấy việc lừa gạt kiểu này đúng là sở trường của hắn. Nói chung chỉ cần nói càng dông dài thì sẽ càng làm người ta tin tưởng. Đối với Quân Tiêu Dao mà nói, việc này giống như một trò chơi vậy.
Ở bên kia, Thác Bạt Vũ thở dốc, con ngươi trợn trừng. Hắn ta vốn đã sắp chết rồi, nhưng hình như lúc này lại khôi phục một chút sức sống.
“Quả nhiên ông trời không phụ lòng ta!”
Thác Bạt Vũ kích động đến nỗi mỗi một sợi dây thần kinh đều đang run lên!
Quả nhiên hắn ta sẽ gặp được cơ duyên lớn. Cơ duyên của người khác cùng lắm chỉ là một công pháp không trọn vẹn, một kỳ thảo thần dược hoặc một loại truyền thừa nào đó. Còn Thác Bạt Vũ thì sao nào? Hắn ta đã gặp được một vị thần!
Nếu là ở một nơi bình thường không có gì đáng chú ý, chắc có lẽ bất cứ ai cũng sẽ không dễ dàng bị dao động. Nhưng ở đây là nơi nào? Đây chính là Thiên Mộ - một cấm địa vạn cổ, nghe nói ở đây từng chôn thần linh thật đấy!
Vừa nghĩ như thế, việc gặp được một vị thần sống lại cũng là một chuyện có khả năng, chứ làm gì có cường giả nào nhàm chán đến mức đi lừa gạt một tộc nhân Hắc Bì tộc như hắn ta chứ.
“Thần vận mệnh và sáng thế vĩ đại, xin ngài hãy cứu ta, ta sẵn lòng trở thành tín đồ vĩnh hằng của ngài…” Thác Bạt Vũ gào thét. Hắn ta sợ lỡ mất cơ hội này.
Quân Tiêu Dao cũng cạn lời. Hắn còn chưa bắt đầu gạt nữa mà Thác Bạt Vũ đã chủ động rơi vào cái bẫy rồi.
Nhưng những gì cần có thì vẫn phải có, nhất định phải khiến Thác Bạt Vũ tin tưởng rằng hắn ta chính là con cưng được thần linh thiên vị, thế thì hắn ta mới có thể toàn tâm toàn ý đi truyền giáo được.
Ầm!
Một khắc sau, trời đất trước mắt Thác Bạt Vũ bỗng đảo lộn. Hắn ta nhìn thấy mình đã đi tới một vùng vũ trụ vô biên vô tận.
“Đây… Đây là…”
Thác Bạt Vũ ngớ người, ngơ ngác rồi hít vào một hơi thật sâu. Hắn ta có thể cảm nhận được vùng vũ trụ này khác hẳn Dị Vực.
“Quả nhiên, không hổ là thần sáng thế vĩ đại!” Thác Bạt Vũ trợn mắt hốc mồm, chấn động vô cùng.