Chương 1172: Bất Hủ Chi Vương đi làm tùy tùng
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Với giai cấp của hắn ta tất nhiên sẽ không thể tiếp xúc được những đại lão Chí Tôn đỉnh cấp có được vũ trụ trong cơ thể, mà nói cho cùng dù có tiếp xúc thì cũng sẽ chẳng nghi ngờ gì, bởi vì vũ trụ trong cơ thể Quân Tiêu Dao hoàn toàn tuân theo quy tắc của hắn, còn vũ trụ trong cơ thể những đại lão Chí Tôn kia thì cùng lắm chỉ là mượn quy tắc của vũ trụ mà thôi.
Lúc Thác Bạt Vũ hãy còn đang cảm thấy chấn động, ở nơi xa xăm vô tận trong vũ trụ có một thân ảnh mờ ảo đang ngồi xếp bằng, mang theo khí tức áp chế chư thiên. Thân ảnh kia được bao phủ trong vô số tiên mang, phù văn sáng chói, ánh sáng đại đạo tỏa ra điên cuồng.
Hắn giống như khởi nguồn của vạn vật, là điểm bắt đầu của sáng thế. Vận mệnh, nhân quả của vạn vật trên thế gian đều như hóa thành dòng sông chảy xuôi dưới chân hắn.
Ở phía sau hắn là một gốc cổ thụ xum xuê che trời, trải rộng khắp tinh hà! Trên mỗi chiếc lá đều giống như có một thế giới dập dìu!
Thác Bạt Vũ chấn động đến mức run rẩy. Hắn ta không hề biết đó chính là Thế Giới Thụ, chỉ cảm thấy đây là sức mạnh sáng tạo vĩ đại mà ngay cả thần cũng chưa chắc đã có được.
Nhưng chuyện chấn động hơn vẫn còn nằm ở phía sau.
Ở đằng sau thân ảnh lờ mờ kia là một thân ảnh kinh khủng giống như một ma thần thời viễn cổ! Khí tức kia mang đến cảm giác như muốn đè sập chư thiên, giống như hàng ngàn hàng vạn sinh linh trên thế gian đều sẽ bị chôn vùi dưới tay hắn ta.
“Bất… Bất… Bất Hủ Chi Vương…”
Đầu óc Thác Bạt Vũ trống rỗng, nói chuyện lắp ba lắp bắp, suýt chút nữa đã sợ đến vỡ mật!
Mặc dù hắn ta chưa từng gặp Bất Hủ Chi Vương bao giờ, nhưng một khi Bất Hủ Chi Vương tức giận thì khắp cả Dị Vực đều sẽ chấn động, thiên địa biến sắc.
Lúc này đây, khí tức của ma ảnh kia không hề kém hơn Bất Hủ Chi Vương chút nào. Vị Bất Hủ Chi Vương kia im lặng đứng sau thân ảnh lờ mờ nọ, giống như tùy tùng hoặc thần thủ hộ vậy.
“Trời ơi, một Bất Hủ Chi Vương lại đi làm tôi tớ?”
Tam quan (*) của Thác Bạt Vũ chấn động vô cùng.
(*) Tam quan: Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.
Đây chính là tồn tại Bất Hủ đứng trên đỉnh tháp tại Dị Vực, người bình thường muốn ngước nhìn cũng khó. Thế mà bây giờ người nọ lại chỉ là một tôi tớ đứng sau lưng vị thần vận mệnh và sáng thế kia! Hắn ta cảm thấy vị thần vận mệnh và sáng thế này còn cường đại và bí ẩn hơn thần linh bình thường nhiều!
“Thác Bạt Vũ bái kiến thần vận mệnh và sáng thế!”
Thác Bạt Vũ quỳ rạp xuống đất, run rẩy lẩy bẩy. Hắn ta không ngờ mình đi vào Thiên Mộ lại gặp được thần linh thật sự.
Thác Bạt Vũ cúi gục đầu, không dám nhìn thân ảnh lờ mờ nọ, chỉ sợ làm vậy là khinh nhờn thần linh!
“Người tụng niệm tên thật của ta sẽ nhìn thấy vĩnh sinh trong luân hồi…”
Một giọng nói oai nghiêm vang lên, mang theo nét bất hủ bất diệt.
Thác Bạt Vũ kích động đến nỗi trái tim như muốn vọt ra ngoài! Bây giờ hắn ta không mong cầu vĩnh sinh, chỉ muốn mình mạnh lên là được!
Ù!
Ở giữa không trung xuất hiện một luồng ánh sáng, cuối cùng rơi vào trong tay Thác Bạt Vũ. Đó là một tấm thẻ bằng ngọc, bên trên ghi lại Đạo Tâm Chủng Ma Quyết.
“Đa tạ thần vận mệnh và sáng thế đã ban ân!”
Thác Bạt Vũ thở gấp, trong lòng mừng rỡ như điên!
Thế nhưng đây vẫn chưa phải là hết. Trên Thế Giới Thụ, một chiếc lá rung lên, sức mạnh của một thế giới trực tiếp dung hòa vào trong cơ thể của Thác Bạt Vũ. Tu vi của hắn ta tăng lên vùn vụt, chỉ trong thoáng chốc đã đạt đến Chân Thần Cảnh!
Thác Bạt Vũ đờ người ra, đầu óc trở nên trống rỗng. Khi cảm nhận được một luồng sức mạnh cuộn trào trong cơ thể, mắt hắn ta đỏ ửng, liên tục hô lên.
“Thác Bạt Vũ nguyện vĩnh viễn thành kính tín ngưỡng thần vận mệnh và sáng thế, khiến vinh quang của thần linh đại nhân chiếu rọi khắp những sinh linh đang chịu khổ cực khó khăn kia!”
Thác Bạt Vũ cũng khá hiểu chuyện. Hắn ta nhận được lợi ích nên muốn truyền giáo giúp tồn tại vô thượng này. Đây là chuyện vô cùng bình thường.
Sau một lần trời đất quay cuồng, Thác Bạt Vũ lại trở về chỗ cũ. Hắn ta phát hiện thương thế của mình đã khỏi hẳn, tu vi vẫn là Chân Thần Cảnh.
Khi thấy thẻ ngọc trong tay, Thác Bạt Vũ không nhịn được bèn dò xét một lượt, ánh sáng tỏa ra trong mắt của hắn ta.
“Đạo Tâm Chủng Ma Quyết, không hổ là công pháp vô thượng mà thần vận mệnh và sáng thế ban cho.” Thác Bạt Vũ hít một hơi thật sâu.
Nếu giao công pháp này cho người khác tu luyện sẽ đạt được thiên phú tu luyện và thành quả của họ. Một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng Thác Bạt Vũ có thể mạnh đến mức độ nào, ngay cả bản thân hắn ta cũng không tài nào tưởng tượng nổi.
“Mình nhất định phải khiến vinh quang của thần vận mệnh và sáng thế chiếu rọi tất cả nô tộc!”
Thác Bạt Vũ rời khỏi Thiên Mộ với vẻ mặt kiên nghị. Thế nhưng hắn ta không hề hay biết có một thân ảnh ở trong không trung đang mỉm cười nhìn hắn ta rời đi.
“Quân cờ đã hạ xuống, một ván cờ mới đã bắt đầu.”
Ngay cả Quân Tiêu Dao cũng không ngờ việc lừa gạt lại diễn ra đơn giản đến vậy. Thân ảnh Bất Hủ Chi Vương kia chính là ác niệm thần linh bị phong ấn ở thế giới trong cơ thể Quân Tiêu Dao, đem ra giả ngầu cũng không tệ. Cộng thêm cả Thế Giới Thụ đang chảy sức mạnh thế giới, nói thật thì rất đáng sợ.
Thiếu niên nô tộc Thác Bạt Vũ chỉ là một quân cờ nho nhỏ mà Quân Tiêu Dao đặt ra thôi. Mặc dù bây giờ hắn ta nhỏ bé đến mức có thể bỏ qua, thân phận và địa vị cũng vô cùng ti tiện thấp hèn, nhưng đừng quên cả con đê ngàn dặm cũng có thể bị vỡ bởi tổ kiến. Quái vật càng khổng lồ thì càng dễ bị một vài kẻ như giun dế hủy hoại.
Tất nhiên Quân Tiêu Dao cũng không mong đợi gì vào một mình Thác Bạt Vũ có thể lay động căn cơ của Dị Vực. Hắn chỉ xem Thác Bạt Vũ giống như một dụng cụ thu thập sức mạnh tín ngưỡng hình người mà thôi.
Vào lúc này, tại vũ trụ trong cơ thể Quân Tiêu Dao, hạt giống tín ngưỡng lẳng lặng lơ lửng bên trong. Một ánh huỳnh quang bất chợt xuất hiện, dù không lớn lắm nhưng lại vô cùng chói lóa nhức mắt.
Đó chính là sức mạnh tín ngưỡng của Thác Bạt Vũ. Do hắn ta vẫn còn nhỏ yếu nên sức mạnh tín ngưỡng không nhiều lắm. Thế nhưng hắn ta lại vô cùng thành kính tôn sùng Quân Tiêu Dao, nên nó vô cùng chói mắt.