Chương 1185: Ta đến từ Thiên Mộ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bên trong Thiên Mộ đang có một cảnh tượng kỳ dị.
Nam tử áo trắng như tuyết, tuấn tú sâu sắc, khí chất thần bí, khoan thai đi ở phía trước.
Mà phía sau, một cô bé tóc trắng theo sát như cún con ở phía sau.
Cả quãng đường không ai nói câu nào.
Sau khi rời khỏi địa chi mấy trăm dặm, Quân Tiêu Dao mới dừng chân lại, cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói: "Ngươi muốn theo ta tới khi nào?"
Cô bé tóc trắng cười hắc hắc, đôi mắt tròn như lưu ly chuyển động, tới gần Quân Tiêu Dao, muốn nhìn rõ dung mạo Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao cũng không cố ý thay đổi dung mạo của mình, dù sao thì đẹp trai cũng là chuyện cả đời.
Đương nhiên, chủ yếu là vì Quân Tiêu Dao có đại pháp thâu thiên hoán nhật, ngay cả nhân quả cũng rất mơ hồ, không sợ bị người khác dò xét chi tiết.
Hơn nữa trên mặt hắn còn được bao phủ bởi lớp sương mù nhàn nhạt như có như không, sẽ càng không bị người khác nhận ra thân phận chân thật.
Thần mang bên trong đôi mắt to của cô bé tóc trắng chợt lóe lên.
Nàng cũng tu luyện qua một loại đồng thuật nào đó, có thể thấy được rất nhiều hư ảo thế gian.
Nhưng điều khiến nàng ngạc nhiên chính là, nàng không cách nào hoàn toàn nhìn thấu được vị nam tử trước mặt này.
Nhưng trong sương mù mơ hồ có thể thấy được một góc dung nhan, cũng đủ khiến cho cô bé tóc trắng nín thở.
Hắn đẹp trai hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng!
Ngay từ đầu, nàng còn tưởng rằng người bước ra từ Thiên Mộ này, sẽ là một lão quái vật, hoặc là một nam tử trung niên.
Nhưng không ngờ rằng hắn lại còn trẻ và đẹp trai như vậy.
"Không được, Thuần Thuần, ngươi cũng không phải là nữ nhân nông cạn như vậy."
Cô bé tóc trắng tên Thuần Thuần thầm nói trong lòng.
Nhưng Quân Tiêu Dao lai lịch bí ẩn, thật sự khiến cho Thuần Thuần vô cùng tò mò.
"Thuần Thuần chỉ muốn dò xét ra thân phận của hắn, tuyệt đối không có ý gì khác." Thuần Thuần chắc chắn nói.
"Nhóc con, ngươi muốn điều tra cái gì?"
Phát giác được ba động đồng thuật, Quân Tiêu Dao thản nhiên nói.
Thuần Thuần nghe vậy, nhăn nhăn chiếc mũi ngọc tinh xảo.
Vẫn chưa có người nào dám gọi nàng là nhóc con đâu.
Mặc dù quả thật nàng là một cô nhóc.
"Đa tạ tiền bối cứu được Thuần Thuần, huyết hoàng bất tử dược này, ta tặng cho tiền bối."
Thuần Thuần làm ra dáng vẻ đáng yêu, đưa huyết hoàng bất tử dược ra.
Một gốc bất tử dược, cho dù ở Dị Vực, cũng có giá trị kinh người.
"Không cần, ta cũng không cứu ngươi." Quân Tiêu Dao nói.
Thật sự là hắn chỉ là đi ngang qua, cũng chưa từng xuất thủ.
Thái độ của Quân Tiêu Dao như vậy, càng khiến Thuần Thuần cho rằng, hắn có lai lịch phi phàm.
Dù là thiên kiêu đế tộc, cũng đều cần bất tử dược để tu luyện.
Quân Tiêu Dao lại hoàn toàn không chú ý đến nó.
Thật ra cũng là bởi vì, Quân Tiêu Dao vốn dĩ không thiếu bất tử dược.
Quân Tiêu Dao tiếp tục đi tiếp, còn Thuần Thuần cũng giống cái đuôi nhỏ đi theo phía sau.
"Thú vị đấy..."
Trong mắt Quân Tiêu Dao vừa thâm ý vừa có ý cười.
Không ngờ rằng vừa mới tử chỗ sâu Thiên Mộ đi ra đã đụng phải tộc nhân này.
Hay là hắn và nhất tộc này có duyên phận với nhau?
Đương nhiên, Quân Tiêu Dao cũng không vạch trần.
Hắn cảm thấy, cô bé tóc trắng này, cũng được coi như là một quân cờ, có giá trị lợi dụng.
Vì thế cứ để cô bé ấy đi theo.
Không phải là vì Quân Tiêu Dao có ác cảm với tóc trắng.
Mà vì vừa nghĩ tới tóc trắng, Quân Tiêu Dao lại nghĩ tới vị kia, nữ tử vì hắn chỉ qua một đêm mà tóc bạc trắng.
"Không biết Thánh Y tỷ thế nào rồi, nhưng chắc sẽ không tin sự thật là ta đã vẫn lạc đâu."
Trong lòng Quân Tiêu Dao khẽ thở dài.
Hắn biết, mình nợ nữ tử này rất nhiều.
Trong thời gian ngắn, hắn cũng không thể quay về Tiên Vực ngay được.
Nỗi buồn vô cớ nhanh chóng biến mất, Quân Tiêu Dao cũng không phải là người đau buồn ủ rũ, hắn nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Đương nhiên, cũng là bởi vì có Thuần Thuần này đang ở bên cạnh, đang không ngừng thăm dò hắn.
"Thuần Thuần còn không biết tôn tính đại danh của tiền bối?"
"Gọi ta là tiên sinh là được rồi."
"Tiên sinh?" Thuần Thuần nghi hoặc.
"Bởi vì ta thích truyền giáo, dục nhân." Quân Tiêu Dao nói.
"Truyền giáo ta biết, dục nhân, tức là thích dạy học sao?"
"Không, là dục nhân về mặt sinh lý." Trong lúc rảnh rỗi Quân Tiêu Dao trêu cợt cô bé này một chút.
Quả nhiên, Thuần Thuần lập tức giữ khoảng cách với Quân Tiêu Dao, hai tay che lấy bộc ngực đáng thương của mình với vẻ mặt cảnh giác.
Chỉ nói đơn thuần về tuổi tác thì không thể nhìn vẻ bề ngoài của nàng mà phán đoán.
Nhưng vì hoàn cảnh lớn lên đơn thuần, từ nhỏ tới lớn đã được che chở và sủng ái, cho nên Thuần Thuần mới có thể giữ được tính cách ngây thơ thẳng thắn như thế.
Quân Tiêu Dao nhàn nhạt lắc đầu.
Đây không phải lại là một la lỵ hợp pháp vạn năm không đổi như Khương Lạc Ly chứ?
Thuần Thuần cũng phản ứng lại, biết Quân Tiêu Dao đang nhạo báng giễu cợt mình thì không nhịn được mà hừ cái mũi xinh một cái.
“Tiên sinh đừng dọa Thuần Thuần, Thuần Thuần không phải trẻ con, đã có thể sinh được hài tử rồi đó!”
Thuần Thuần khiến Quân Tiêu Dao hoàn toàn im lặng.
Nếu ở kiếp trước, nhìn nàng như vậy nếu ai làm ra chuyện gì thật thì không chỉ đơn giản là ăn cơm tù đâu.
Sau đó, Quân Tiêu Dao cũng rời Thiên Mộ.
Đương nhiên Thuần Thuần đi theo.
Trên đường đi, Thuần Thuần cứ ríu rít như con chim sơn ca ấy.
Đói bụng thì lấy một cái đùi gà từ trong bách bảo nang bên hông ra gặm.
Có thể nhìn ra được nàng rất thích ăn.
Thân là người tu hành, chỉ cần hấp thụ tinh khí thiên địa là được, không cần ăn nữa.
Rất rõ ràng, tiểu la lỵ lông trắng này chỉ đơn thuần là thèm ăn thôi.
“Tiên sinh, bây giờ người muốn đi đâu?” Thuần Thuần dò hỏi.
“Đi chơi khắp nơi.” Quân Tiêu Dao trả lời vô cùng đơn giản.
Muốn tìm được tin tức thì cần phải đi nhiều một chút.
“Vậy tiên sinh biết Thiên Mộ đại châu sắp tổ chức thiên tiên yến chứ?” Thuần Thuần hỏi.
“Thiên tiên yến?”
Tới lúc này Quân Tiêu Dao mới nhớ lại.
Trước đó, khi truyền giáo phi tình hình như hắn có nghe qua mấy sinh linh Vương tộc kia nói về Thiên tiên yến.
“Không sai, Thiên Mộ đại châu có rất nhiều nơi thần dị, ngoại trừ Thiên Mộ còn có một nơi nữa tên là Đọa Tiên Lĩnh.”