Chương 1190: Lại trảm Khổng Tường, thực là kẻ hung hãn.
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Tiền bối? Ta không dám đảm đương thân phận này.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Ai cũng nghe ra được ý trào phúng trong lời này.
Khóe mắt Khổng Tường lại càng run rẩy dữ dội hơn, quả tim như bị bóp lấy, cực kỳ khó chịu.
Xưa nay vẫn là y cao cao tại thượng tùy ý đùa bỡn nhưng sinh linh hạ đẳng kia.
Kết quả, đến bây giờ chính y lại trở thành sinh linh hạ đẳng bị Quân Tiêu Dao nắm trong tay.
Tu vi của bản thân y cũng là Đại Thánh cảnh, không sai biệt lắm với các cao thủ Hỏa Nham Vương tộc kia.
Quân Tiêu Dao có thể giết chết bọn họ chỉ với một ánh mắt, đương nhiên cũng có thể giết chét Khổng Tường.
“Ta đã nói, ngươi có thể làm mẫu một chút xem, nằm rạp dưới mặt đất liếm giày người khác là thế nào.” Quân Tiêu Dao nhắc lại.
Khổng Tường nhịn lại nhịn, suýt nữa phun ra một ngụm máu.
Bị Quân Tiêu Dao nhục nhã thế này, thà hắn giết y đi còn hơn.
“Thế nào? Sai sử người khác thì có thể, đổi lại mình thì không được sao?”
“Đó là vì thân phận ta cao hơn nàng, thực lực ta mạnh hơn nàng.” Khổng Tường thầm cắn răng nói.
“Vậy đơn giản, thực lực của ta còn mạnh hơn ngươi, hiện tại có thể giết ngươi ngay lập tức.”
Trong lời nói của Quân Tiêu Dao mang theo một hơi khí lạnh và sát ý.
Khổng Tường hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào Quân Tiêu Dao, nói: “Đừng quá mức. Ta là người của Hắc Khổng Tước Vương tộc.”
“Biểu tỷ của ta là Khổng Thiên Thiên, có mang theo hôn ước với nhân vật thuộc Bất Hủ Đế tộc.
Khổng Tường lấy ra cái ô của mình.
Chỉ một Khổng Thiên Thiên có thể không ép được nam tử thần bí này.
Nhưng cộng thêm Bất Hủ Đế tộc nữa, hẳn là đủ nhỉ.
Dù sao thì, ở dị vực, Bất Hủ Đế tộc là tồn tại giống như trời vậy, chính là Vương pháp cao nhất.
Ở dị vực có lưu truyền một câu.
Cho dù là một con chó đi ra từ Bất Hủ Đế tộc cũng phải cung phụng như tổ tông.
Nghe nói vậy, các sinh linh dị vực xung quanh đều âm thầm gật đầu.
Khổng Tường này cũng là có chỗ dựa.
Quả thực, sức chấn nhiếp của Bất Hủ Đế tộc rất mạnh.
Mặc dù vị Lỗ Thiên Thiên kia rất có thể chỉ là một thiếp thất của thiên kiêu Đế tộc.
Quân Tiêu Dao cười.
Hắn cảm thấy rất buồn cười.
Ở thế giới Thần Khư, Đồ Sơn Tiêu Tiêu và Bồ Yêu đến từ Đế tộc cũng bị hắn đánh cho như chó.
Thế mà bây giờ Khổng Tường còn lấy Lỗ Thiên Thiên và vị hôn phu Đế tộc của nàng ta ra uy hiếp mình.
Thật là rất hoang đường, rất buồn cười.
Quân Tiêu Dao còn chưa nói gì.
Thuần Thuần bên cạnh đã nhếch miệng nói: “Gả cho Đế tộc tính là gì? Bất quá cũng chỉ là một tiểu lão bà mà thôi, còn chẳng bằng một cái rắm.”
Một đám sinh linh dị vực nghe vậy mà trợn mắt há hốc mồm.
Lời tiểu thư đồng kia thật đúng là kinh người.
“Được rồi, kiên nhẫn của ta có hạn thôi.”
Quân Tiêu Dao nhẹ nhàng bước ra một bước.
Oanh!
Không ngờ toàn thân Khổng Tước bị một cỗ khí tràng kinh khủng đè bẹp dưới đất, tứ chi giang dộng như một con đại vương bát.
Một cảm giác như cái chết đang cận kề giáng xuống lòng Khổng Tường.
Y không nghi ngờ chút nào, nếu không làm theo, một khắc sau, sẽ lập tức bị nghiền nát!
“Ta làm, ta làm!”
Khổng Tường chậm rãi bò tới Quân Tiêu Dao như một con chó.
Toàn trường tĩnh mịch.
Ai mà ngờ được, đường đường là kiêu tử của Hắc Khổng Tước Vương tộc, một trong mười Vương tộc đỉnh cao, sẽ bò như một con chó giữa phố sá sầm uất, còn muốn liếm giày cho người ta.
Mấy vị trưởng lão của Băng Linh Vương tộc cũng hóa đá, hơi choáng váng.
“Không biết rốt cuộc vị công tử này có lai lịch gì mà dám đắc tội với Hắc Khổng Tước Vương tộc như thế?”
“Đúng vậy, thế này là đắc tội chết với cả Hỏa Nham Vương tộc và Hắc Khổng Tước Vương tộc rồi.”
Trưởng giả Băng Linh Vương tộc còn không thể tin nổi.
Duy chỉ có Phi Tinh Tuyết, ánh mắt nàng nhìn Quân Tiêu Dao sáng rực chưa từng thấy.
Nàng biết Quân Tiêu Dao nhất định ép Khổng Tường bò xuống đất liếm giày là đang xả tức cho mình.
“Vì sao?”
Phi Tinh Tuyết cảm thấy như thụ sủng nhược kinh.
Vì sao vị công tử tuyệt thế thần bí này lại muốn quan tâm giúp đỡ mình chứ?
Khổng Tường đầy khuất nhục, khóe miệng ứa máu tươi, như một con chó chết bò bò tới bên chân Quân Tiêu Dao.
Y chịu đựng khuất nhục đến cực độ muốn đi liếm giày của Quân Tiêu Dao.
Nhưng một khắc sau.
Bàn chân của Quân Tiêu Dao đạp mạnh xuống một cái.
Ầm!
Sóng khí bùng lên, toàn thân Khổng Tường nổ tung, cả nhục thân và nguyên thần đều không còn tồn tại.
“Thật có lỗi, ta có bệnh thích sạch sẽ.”
Câu nói lạnh nhạt của Quân Tiêu Dao nhẹ nhàng rơi xuống như một cọng lông vũ.
Tất cả mọi người xung quanh đều sợ ngây người, sau đó thì vô cùng kinh hãi ngạc nhiên.
Kiêu tử Vương tộc đỉnh tiêm cứ như vậy mà bị giết sao?
Hơn nữa, còn là bị đùa bỡn xong mới bị giết.
Vị công tử này quá hung hãn!
“Cái này…”
Một đám trưởng lão Băng Linh Vương tộc đều ngẩn ra, tê dại cả da đầu.
Người này muốn chọc thủng trời rồi!
Bầu không khí xung quanh chớp mắt liền sôi trào, như ong vỡ tổ.
Quân Tiêu Dao chỉ lạnh nhạt đi tới trước mặt Phi Tinh Tuyết, ánh mắt lắc lư một chút ý tứ khó hiểu.
Đã đến lúc tiếp tục lung lay vị khí vận chi nữ này rồi.
“Không định chiêu đãi ta một chút sao?” Quân Tiêu Dao hỏi.
“A, vâng, mời công tử theo Tinh Tuyết…”
Phi Tinh Tuyết giật mình như con thỏ nhỏ bị dọa, sau đó, đôi má lúm đồng tiền trắng nõn chợt ửng lên, vừa bối rối vừa ngựng ngùng.
Thuần Thuần thấy vậy chỉ liếc một cái.
Soái ca ca lại muốn họa hại thiếu nữ nhà lành sao?
Phi Tinh Tuyết đưa Quân Tiêu Dao và Thuần Thuần tới trụ sở Băng Linh Vương tộc.
Mấy vị trưởng lão Băng Linh Vương tộc có vẻ sầu lo đi theo.
Bốn phía ồn ào ồn ào.
“Đậu xanh rau má, vị công tử áo trắng kia rốt cuộc là thần thánh phương nào thế? Chẳng lẽ là truyền nhân Đế tộc?”
“Hoàn toàn chưa bao giờ nghe nói.”
“Nhưng nếu không có bối cảnh lớn, đoán chừng cũng sẽ không dám đắc tội với Hắc Khổng Tước Vương tộc đâu nhỉ?”
“Vậy thì cứ rửa mắt mà đợi đi, Khổng Tường vẫn lạc, biểu tỷ Khổng Thiên Thiên của y chắc chắn sẽ không tha cho người này.”
“Chờ đến lúc Thiên Tiên yến bắt đầu, chắc chắn sẽ có trò hay để xem.”