Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1230 - Chương 1230 - Lạt Mềm Buộc Chặt, Dạ Dày Không Tốt Nên Phải Ăn Cơm Mềm (1)

Chương 1230 - Lạt mềm buộc chặt, dạ dày không tốt nên phải ăn cơm mềm (1)
Chương 1230 - Lạt mềm buộc chặt, dạ dày không tốt nên phải ăn cơm mềm (1)

Chương 1230: Lạt mềm buộc chặt, dạ dày không tốt nên phải ăn cơm mềm (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

(1) Ăn cơm mềm: Ăn bám, bám váy phụ nữ.

Nhưng giữa Quân Tiêu Dao và Lạc Tương Linh không có quan hệ sư đồ trên dưới. Hắn đi con đường của riêng mình, có được đạo riêng thuộc về mình. Tầm nhìn và sự kiến giải của hắn đối với đạo cũng khiến Lạc Tương Linh đạt được lợi ích không nhỏ. Thời gian dần trôi qua, Lạc Tương Linh cũng không còn nói chuyện với Quân Tiêu Dao với tư cách là một tiền bối, một nhân vật lớn nữa. Ngược lại, hai người giao lưu theo kiểu nam nữ có địa vị bình đẳng.

“Tiêu Dao, những kiến giải của ngươi khiến ta có cảm giác thấu hiểu.”

Sau một buổi nói chuyện, hai mắt Lạc Tương Linh sáng bừng, khóe môi cong lên vui vẻ. Chẳng biết tại sao khi ở chung với Quân Tiêu Dao, nàng lại cảm thấy rất tự tại, rất hòa hợp, lại còn vô cùng dễ chịu. Đây là cảm giác trước giờ nàng chưa từng trải qua.

“Tương Linh tiền bối cũng khiến Tiêu Dao học được nhiều điều.” Quân Tiêu Dao cũng cười nói.

Đúng lúc này, Lạc Tương Linh bỗng nhướng mày, lạnh nhạt nói: “Ngoài cửa có người đến.”

Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu rồi bước ra ngoài.

Người xuất hiện chính là Mộ lão.

Nhìn thấy Quân Tiêu Dao xuất hiện, hai mắt Mộ lão sáng lên. So với trước kia, khí chất của Quân Tiêu Dao lại càng giống thần tiên hơn, có cảm giác sâu sắc và siêu nhiên hơn.

“Xem ra trong khoảng thời gian tiểu hữu giao lưu với Lạc Vương đại nhân đã đạt được lợi ích không nhỏ.” Mộ lão nói bằng giọng ấm áp.

“Đúng là có thu hoạch. Không biết Mộ lão tới đây có chuyện gì?”

“Công chúa Đồ Sơn Đế Tộc muốn tiểu hữu qua đó.” Mộ lão nói.

Nếu là đệ tử học phủ bình thường thì Mộ lão sẽ mặc kệ, nhưng đây lại là Đồ Sơn Đế Tộc, vẫn phải nể mặt bọn họ.

“Ta biết rồi.” Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.

Thời gian ở đây trôi qua quá nhàn nhã khiến hắn quên mất cô nhóc loli lông trắng kia mất rồi.

Quân Tiêu Dao quay trở lại phòng thuật lại mọi chuyện.

“Nếu đã có việc thì cứ đi đi.” Lạc Tương Linh thản nhiên nói.

“Tiêu Dao cáo từ.” Quân Tiêu Dao chắp tay rồi xoay người đi ra khỏi biệt viện, trên môi lại nở một nụ cười nhạt. Đúng lúc hắn cũng cần rời khỏi Lạc Tương Linh một thời gian.

Trong ba mươi sáu kế có một kế tên là lạt mềm buộc chặt. Thật ra cũng rất đơn giản, đầu tiên là để con gái quen với sự tồn tại của mình trong vô thức, sau đó lại đột nhiên rời đi. Việc này khiến trong lòng cô gái cảm thấy trống vắng, giống như đã mất đi thứ gì đó. Thời gian mình rời khỏi càng lâu thì cô nàng sẽ càng suy nghĩ lung tung. Chiêu này lần nào cũng rất hiệu nghiệm.

“Đầu tiên cứ tách ra một chút, khoảng cách sẽ sinh ra cái đẹp.” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ.

Cứ gạt Lạc Tương Linh sang một bên một thời gian, chơi kiểu này cũng không tệ.

Sau đó, Quân Tiêu Dao đi đến lầu các chỗ Đồ Sơn Thuần Thuần.

“Tiên sinh!”

Khi thấy Quân Tiêu Dao xuất hiện, Đồ Sơn Thuần Thuần tỏ ra vô cùng mừng rỡ, bổ nhào tới bên cạnh Quân Tiêu Dao giống như yến con bay về tổ.

“Tiên sinh, dạo này huynh đang làm gì thế?” Đồ Sơn Thuần Thuần chớp chớp đôi mắt to, hỏi.

“Khụ, dạo này dạ dày không tốt lắm nên phải ăn cơm mềm.” Quân Tiêu Dao ho khẽ, trả lời.

“Ăn cơm mềm, với tu vi của tiên sinh mà vẫn cần ăn cơm à?” Đồ Sơn Thuần Thuần thắc mắc.

Tất nhiên nàng ta không hiểu những lời này có nghĩa là gì. Quân Tiêu Dao cũng chỉ cười cười, không giải thích gì thêm.

“Đúng rồi, nghe nói tiên sinh ở chung với Lạc Vương à, dung mạo của nàng ta có đẹp không?” Đồ Sơn Thuần Thuần hỏi tiếp.

“Đúng là rất đẹp.” Quân Tiêu Dao thành thật trả lời.

Đây là sự thật.

“Vậy… Vậy à?”

Gương mặt Đồ Sơn Thuần Thuần xụ xuống, trong lòng buồn bã không vui, lại còn hơi ghen tị. Sau đó, nàng ta không cam lòng lấy tay vòng vòng trước ngực, hỏi: “Vậy chỗ này của nàng ta lớn không?”

Quân Tiêu Dao cạn lời, cái trán đen sì. Cô nhóc này đang nghĩ cái gì vậy chứ? Đây là một cường giả Chuẩn Bất Hủ đấy, nhìn chằm chằm vô ngực người ta ấy à? Đừng tìm chết kiểu vậy chứ.

“Nhóc con, trong đầu ngươi suốt ngày nghĩ mấy thứ gì thế?”

Quân Tiêu Dao gõ lên trán Đồ Sơn Thuần Thuần một cái.

Hắn bắt đầu tưởng tượng lại, hình như cũng không nhỏ, khá là đầy đặn đấy. Quan trọng nhất là nó có hình dáng và đường cong hoàn mỹ.

“Công tử, cuối cùng huynh cũng tới rồi. Trước đó huynh đã từng đồng ý sẽ luận bàn với ta.” Đồ Sơn Quán Quán đứng bên cạnh sốt ruột chen ngang. Trái tim thượng võ của nàng ta đã sắp không kìm chế nổi.

“Lúc trước ta đã đồng ý với Quán Quán cô nương, tất nhiên là có thể rồi.” Quân Tiêu Dao mỉm cười.

“Vậy tới diễn võ trường đi!” Đồ Sơn Quán Quán vui mừng, gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười lay động lòng người.

Đồ Sơn Thuần Thuần nhìn hai người này, đôi mắt to tròn đảo một vòng.

Mọi người đi đến diễn võ trường.

Diễn võ trường chính là một võ đài cỡ lớn nằm lơ lửng giữa không trung, bên ngoài có khắc trận pháp phòng ngự cực mạnh, có thể ngăn chặn làn sóng đến từ các trận chiến.

Lúc này, trong diễn võ trường có rất nhiều đệ tử học phủ Chiến Thần đang luận bàn.

“Người kia là… Hỗn Độn Thể?”

“Hắn đến rồi đấy à!”

Sự xuất hiện của Quân Tiêu Dao hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người. Hắn cảm nhận được vô số ánh mắt, trong đó có rất nhiều chàng trai có vẻ ghen tỵ với hắn. Hắn vừa nghĩ thử là đã biết được lý do.

“Đúng là hồng nhan họa thủy.” Quân Tiêu Dao thầm than thở.

Đạo lý đó lúc nào cũng đúng, nhưng hắn nhất định phải lôi kéo Lạc Tương Linh cho bằng được, đám nịnh hót này chỉ có thể ghen tỵ mà thôi.

Trong đám người có một thân ảnh hèn mọn, không hấp dẫn sự chú ý. Đó là một thanh niên có tai cáo và đuôi cáo màu đen, chính là Vân Tiểu Hắc.

Hắn ta không có tư cách đi vào học phủ Chiến Thần, nhưng vì hắn ta là tên phu xe của Đồ Sơn Quán Quán nên có thể đi vào cùng.

Lúc này, Vân Tiểu Hắc nhìn thấy Đồ Sơn Quán Quán sóng vai cùng Quân Tiêu Dao thì siết chặt nắm đấm, sắc mặt trở nên khó coi.

“Chỉ là luận bàn bình thường mà thôi.” Vân Tiểu Hắc tự an ủi bản thân.

“Tiêu Dao công tử, mời.”

Đồ Sơn Quán Quán đứng trên không trung diễn võ trường, nàng ta nghe Quân Tiêu Dao tự giới thiệu hắn tên là Ngọc Tiêu Dao.

Đồ Sơn Quán Quán khẽ xoay cổ tay, một trường thương màu xanh xuất hiện trong tay nàng ta. Đồ Sơn Quán Quán hiện đang mặc một bộ giáp màu xanh vừa vặn, lại cột một búi tóc đuôi ngựa thoải mái linh hoạt, mang đến cảm giác vô cùng hiên ngang.

Bình Luận (0)
Comment