Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1231 - Chương 1231 - Sự Thay Đổi Của Vân Tiểu Hắc, Đố Kỵ Khiến Người Ta Vặn Vẹo

Chương 1231 - Sự thay đổi của Vân Tiểu Hắc, đố kỵ khiến người ta vặn vẹo
Chương 1231 - Sự thay đổi của Vân Tiểu Hắc, đố kỵ khiến người ta vặn vẹo

Chương 1231: Sự thay đổi của Vân Tiểu Hắc, đố kỵ khiến người ta vặn vẹo

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Tới đi.” Quân Tiêu Dao khẽ cười.

“Quán Quán sẽ không khách sáo nữa.”

Đồ Sơn Quán Quán ra tay, trường thương trong tay chấn động, pháp lực tuôn ra ngoài.

Không thể không nói, Đồ Sơn Quán Quán thân là công chúa Đế Tộc, lại có một trái tim hiếu chiến, thế nên thực lực của nàng ta không yếu chút nào.

Quân Tiêu Dao cười khẽ, chớp mắt đã đỡ được trường thương trong tay Đồ Sơn Quán Quán.

“Tiêu Dao công tử đừng nên xem thường Quán Quán!” Đồ Sơn Quán Quán la lên.

Leng keng!

Đồ Sơn Quán Quán bị đẩy lùi lại, cánh tay run rẩy.

“Mạnh quá!”

Đôi mắt Đồ Sơn Quán Quán sáng rực lên giống như nhìn thấy bảo vật.

Quân Tiêu Dao chắp một tay sau lưng, chỉ dùng một tay đối phó với Đồ Sơn Quán Quán. Hắn đấu không hề nghiêm túc, giống như đang chơi đùa vậy.

Trong trận đấu, Đồ Sơn Quán Quán thì dốc hết sức lực, còn Quân Tiêu Dao lại vô cùng nhàn nhã thong dong.

“Không hổ là Hỗn Độn Thể, thực lực không phải để trưng cho đẹp.”

“Tất nhiên rồi, mặc dù trong lòng hơi ganh tỵ nhưng thiên phú lực lực của hắn sờ sờ ra đấy, còn cách nào khác nữa đâu?”

Rất nhiều người than ngắn thở dài.

Chỉ trong chốc lát, hai người đã giao chiến hơn nghìn hiệp. Đồ Sơn Quán Quán thở hồng hộc nhưng lại không hề ngừng lại. Nàng ta có cảm giác Quân Tiêu Dao đang cố gắng hướng dẫn cho mình, mà thực lực của bản thân cũng tăng lên rõ rệt.

“Tiêu Dao công tử, tiếp chiêu này của ta!”

Mũi thương của Đồ Sơn Quán Quán rung lên, pháp lực cuộn trào. Một ảo ảnh Cửu Vĩ Thanh Hồ xuất hiện. Đây là bản tướng yêu hồ chỉ Đồ Sơn Đế Tộc mới có, có thể gia tăng chiến lực của bản thân lên gấp bội.

Vân Tiểu Hắc ở bên dưới nhìn thấy cảnh này, chẳng biết sao trong não bỗng nhiên đau nhói lên. Ở nơi sâu xa như có một con hồ ly đen như mực tỏa ra khí tức hủy diệt đang nhìn hắn ta chằm chằm, đằng sau lưng nó có tận mười cái đuôi!

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Vân Tiểu Hắc day day thái dương của mình. Hắn ta vẫn tiếp tục quan sát Đồ Sơn Quán Quán một cách chăm chú.

“Ồ, thú vị đây, bản tướng yêu hồ.” Quân Tiêu Dao cảm thấy hứng thú.

Hắn tiện tay vỗ một chưởng, khí Hỗn Độn ngưng tụ cuồn cuộn, hóa thành một bàn tay Hỗn Độn khổng lồ, giống như lật úp một góc trời.

Ầm!

Va chạm bùng nổ, gợn sóng lan ra khắp nơi.

Một thân thể mềm mại rơi xuống dưới với tốc độ cực nhanh. Đó chính là Đồ Sơn Quán Quán.

Mặc dù thực lực của nàng ta không yếu, lại còn thi triển bản tướng yêu hồ, nhưng sao có thể trở thành đối thủ của Quân Tiêu Dao – một tồn tại có thể xử được cả Chí Tôn.

“Công chúa điện hạ!”

Vân Tiểu Hắc thấy thế thì biến sắc, vội vàng lao ra ngoài, muốn đỡ lấy Đồ Sơn Quán Quán.

Vèo!

Không trung lóe sáng, Quân Tiêu Dao áo trắng trực tiếp đáp xuống bên cạnh Đồ Sơn Quán Quán, một tay giữ lấy nàng ta, một tay vòng qua vòng eo thon thả được che lại bởi lớp áo giáp. Dù cách một lớp áo giáp hắn cũng có thể cảm nhận được sự mềm mại và dẻo dai đáng kinh ngạc.

“Xin lỗi, ta ra tay không biết nặng nhẹ, mong Quán Quán cô nương đừng trách tội.” Quân Tiêu Dao xin lỗi.

Thân thể Đồ Sơn Quán Quán cứng đờ, đầu óc bỗng chốc trống rỗng.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có người khác phái ôm nàng ta. Cánh tay của Quân Tiêu Dao rất chắc khỏe, khí tức cũng rất dễ chịu, mang đến cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.

Đồ Sơn Quán Quán ngơ ngác, khuôn mặt xinh đẹp bỗng chốc đỏ ửng. Nếu để những tỷ muội khác nhìn thấy Đồ Sơn Quán Quán lúc này, nhất định bọn họ sẽ giật mình, bảo “Người phụ nữ lực điền cũng biết đỏ mặt đấy à?”.

“Quán Quán cô nương?” Quân Tiêu Dao nghiêng đầu nhìn Đồ Sơn Quán Quán.

“Ta… Ta không sao… Đa tạ Tiêu Dao công tử đã giúp đỡ.” Đồ Sơn Quán Quán ấp a ấp úng.

Nàng ta không dám nhìn thẳng vào mắt Quân Tiêu Dao nên chỉ đành nhìn xuống dưới, vô tình lại phát hiện sợi dây đỏ buộc trên cổ tay trắng nõn của mình hình như mới rung lên một cái.

“Chẳng lẽ…”

Trái tim Đồ Sơn Quán Quán như hẫng một nhịp. Cuối cùng nàng ta cũng đã tìm được chân mệnh thiên tử của mình rồi à? Nếu không thì tại sao sợi dây đỏ lại rung lên được chứ?

Tất cả mọi người xung quanh đều ngỡ ngàng ngơ ngác. Hay ghê, hắn ôm luôn rồi à?

Đôi mắt trong veo của Đồ Sơn Thuần Thuần trợn thật to, cái miệng nhỏ nhắn cũng há hốc ra, trông có vẻ rất giật mình.

Ở một bên khác, thân thể Vân Tiểu Hắc như bị sét đánh trúng, chỉ có thể đứng yên tại chỗ. Hắn ta muốn nhấc chân lên nhưng cơ thể lại cứng đờ.

Thấy Đồ Sơn Quán Quán bị Quân Tiêu Dao ôm nhưng lại không tỏ vẻ phản cảm hay kháng cự gì, Vân Tiểu Hắc cảm thấy trái tim mình giống như bị siết chặt, đau đớn vô cùng, đau đến nỗi không thở được. Trong đầu hắn ta giống như có hàng vạn tia sấm đang nổ đì đùng.

Nữ thần trong mộng của bản thân lại bị một tên đàn ông khác ôm vào lòng, hơn nữa còn lộ vẻ xấu hổ khó kìm lòng nổi. Sự đố kỵ trong lòng hắn ta hóa thành xấu hổ và oán hận, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ hung ác u ám mà chính bản thân hắn ta cũng không nhận ra.

“Hửm?”

Quân Tiêu Dao cảm nhận được sự khác thường. Đó là một khí tức hắc ám mờ nhạt, đồng thời lại chất chứa địch ý cực hạn.

Quân Tiêu Dao nhìn lướt qua đám người, thấy một cậu thanh niên đang xông ra, định cứu Đồ Sơn Quán Quán, nhưng vì Quân Tiêu Dao đã ra tay trước nên hắn ta không có cơ hội.

Trong mắt Quân Tiêu Dao hiện ánh sáng tối tăm. Cậu thanh niên kia mang đến cho hắn một cảm giác vô cùng khác thường.

“Tiêu Dao công tử, có thể… thả ta ra không?” Đồ Sơn Quán Quán cúi gằm mặt, không biết phải ứng xử thế nào. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên nàng ta tiếp xúc thân mật với người khác phái như thế.

“Xin lỗi.” Quân Tiêu Dao thả tay ra.

Đồ Sơn Quán Quán đỏ mặt rời khỏi vòng tay của Quân Tiêu Dao, nhưng trong lòng lại cảm thấy lưu luyến. Cái ôm kia mang đến cho người ta cảm giác ấm áp và an tâm vô cùng.

“Vị này là?”

Quân Tiêu Dao nhìn về phía Vân Tiểu Hắc.

Đồ Sơn Quán Quán còn chưa lấy lại tinh thần, một lúc sau mới nói: “À, hắn ta là phu xe của ta.”

“Công chúa điện hạ không sao là tốt rồi.”

Bình Luận (0)
Comment