Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1232 - Chương 1232 - Nhận Ra Sự Khác Thường Của Vân Tiểu Hắc

Chương 1232 - Nhận ra sự khác thường của Vân Tiểu Hắc
Chương 1232 - Nhận ra sự khác thường của Vân Tiểu Hắc

Chương 1232: Nhận ra sự khác thường của Vân Tiểu Hắc

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Vân Tiểu Hắc cúi gằm mặt, không muốn để Quân Tiêu Dao nhìn thấy sự ganh ghét trong mắt mình. Thế nhưng Quân Tiêu Dao rất nhạy cảm, hắn đã nhận ra từ lâu. Hắn hiểu ra ngay cái tên Vân Tiểu Hắc này luôn thầm thương trộm nhớ Đồ Sơn Quán Quán, nhưng vì thân phận địa vị cách nhau quá xa nên chỉ có thể giấu kín trong lòng. Bây giờ hắn ta nhìn thấy nữ thần trong lòng mình bị người khác ôm vào trong ngực, thế nên mới tỏ ra như vậy.

Quân Tiêu Dao vốn không định để ý, bởi vì những người ganh ghét hắn nhiều lắm, hắn chẳng cần phải quan tâm đến một tên nô bộc đê tiện hèn mọn. Nhưng điều khiến Quân Tiêu Dao chú ý chính là trên người tên này tỏa ra khí tức hắc ám mờ nhạt, khiến hắn phải bận tâm.

“Thú vị đây, cứ yên lặng hóng biến thôi.” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ.

Không biết có trùng hợp giống với suy đoán của hắn hay không nữa.

“Tiêu Dao công tử, sau này… còn có cơ hội luận bàn với huynh nữa không?” Đồ Sơn Quán Quán đỏ mặt dò hỏi.

Nàng ta cảm thấy chỉ mới đánh một trận với Quân Tiêu Dao nhưng hắn đã chỉ điểm cho nàng ta rất nhiều. Đồ Sơn Quán Quán cảm thấy mình đã tiến bộ lên nhanh chóng.

“Tất nhiên là có thể, lúc nào cũng luôn sẵn lòng.” Quân Tiêu Dao đáp.

Dù sao trong khoảng thời gian này, hắn cũng không định quay lại chỗ của Lạc Tương Linh.

“Đa tạ công tử.” Đồ Sơn Quán Quán vui vẻ nói.

Chuyện này làm cho hai người phiền muộn. Một người chắc chắn chính là Vân Tiểu Hắc, và người còn lại chính là Đồ Sơn Thuần Thuần, gương mặt nàng ta đã đen như đáy nồi.

“Có cần gì cứ đến tìm ta là được.”

Quân Tiêu Dao vung tay áo, xoay người lại.

Đồ Sơn Quán Quán ngẩn người nhìn bóng lưng của Quân Tiêu Dao.

Lúc này, một giọng nói trong trẻo ngọt ngào xen lẫn nét tức giận vang lên.

“Quán Quán tỷ, ta cảm thấy chúng ta cần nói chuyện một chút.” Đồ Sơn Thuần Thuần chống nạnh, tỏ vẻ rất chi là nghiêm túc.

“Tiểu ngũ, muội đang ghen tỵ đấy à?” Đồ Sơn Quán Quán nhướng mày.

“Hừ, mặc dù chúng ta là tỷ muội nhưng cũng phải chú ý thứ tự trước sau, rõ ràng là ta tới trước!” Đồ Sơn Thuần Thuần phồng má, nói.

“Chuyện tình cảm làm gì có thứ tự trước sau chứ, ai cướp được thì chính là của người đó.” Đồ Sơn Quán Quán khẽ hừ một tiếng.

“Á à, Quán Quán tỷ, quả nhiên tỷ có ý đồ với tiên sinh, không được!”

Đồ Sơn Thuần Thuần nhào tới chỗ Đồ Sơn Quán Quán giống như mèo đói vồ mồi.

Hai cô gái giận dỗi nhau nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, có điều rất nhiều nam thiên kiêu ở đây lại cảm thấy ghen tỵ.

Một thiên kiêu sững sờ nói: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, Đồ Sơn Đế Tộc còn cần tổ chức đại hội kén rể nữa à?”

Những ngày tiếp theo, Quân Tiêu Dao không quay về chỗ của Lạc Tương Linh nữa.

Đương nhiên hắn cũng không lãng phí thời gian. Thân là Chuẩn Chiến Thần của học phủ Chiến Thần, lượng tài nguyên mà hắn có thể điều động là vô cùng lớn, có thể nói là hoàn toàn không thua kém những đế nữ đế tử, truyền nhân dòng chính của Bất Hủ Đế Tộc chút nào, thậm chí còn phong phú hơn một chút.

Ngay cả đối với Quân Tiêu Dao thì những tài nguyên này cũng không kém chút nào. Thuốc Bất Tử, thần binh bảo khí, tiên kim khoáng vật, thư tay Bất Hủ, các công pháp cường đại… Chỉ cần hắn muốn là có thể có được.

Quân Tiêu Dao cũng chẳng hề khách sáo. Hàng miễn phí thì có ai chê bao giờ đâu chứ?

Hắn cho Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh và Đại La Kiếm Thai hấp thu những thần binh bảo khí, tiên kim khoáng vật kia. Hai món binh khí này đã đạt đến cấp Chuẩn Đế Binh, hơn nữa còn có tiềm năng tiến hóa. Đại La Kiếm Thai tương lai ít nhất cũng có thể trở thành Chuẩn Tiên Khí, nói không chừng còn có thể đạt tới Tiên Khí thật sự. Còn Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh chỉ cần có đủ tài nguyên thì việc trở thành Tiên Khí là vô cùng đơn giản.

Ngoài ra, Quân Tiêu Dao cũng đang lĩnh hội những bức thư tay Bất Hủ, các công pháp cường đại. Công pháp Dị Vực khác hẳn với Tiên Vực. Quân Tiêu Dao đang xem xét công pháp Dị Vực, so sánh nó với Tiên Vực, cuối cùng đúc kết ra những tinh túy để thăng hoa pháp và đạo của bản thân.

Sự tiến bộ này không thể hiện rõ trên tu vi cảnh giới, nhưng lại trợ giúp cho Quân Tiêu Dao rất nhiều trong việc cô đọng pháp tắc, lột xác đại đạo ngày sau.

Trong khoảng thời gian này, Đồ Sơn Quán Quán thường xuyên đến tìm Quân Tiêu Dao luận bàn tỷ thí, và hắn cũng không từ chối. Quan hệ giữa cả hai lại càng hòa hợp hơn.

Quân Tiêu Dao có thật lòng không thì chỉ bản thân hắn mới biết, nhưng Đồ Sơn Quán Quán thì đã động lòng. Thử hỏi có một chàng trai vừa thần bí vừa mạnh mẽ, khí chất tuyệt vời, ngoại hình đẹp trai lại còn dịu dàng, đã thế còn bằng lòng tu luyện với mình mỗi ngày, dù mình có dở tệ nhưng hắn lại chẳng hề quan tâm, còn kiên nhẫn hướng dẫn chỉ điểm, có cô gái nào lại không động lòng chứ?

Thậm chí Đồ Sơn Quán Quán còn muốn cột dây tơ hồng lên người Quân Tiêu Dao, nhưng vì thẹn thùng nên không làm như vậy mà thôi.

Đồ Sơn Thuần Thuần thấy thế thì ghen tị, bèn chen vào đòi Quân Tiêu Dao cùng rèn luyện với mình. Trong lúc nhất thời, cuộc sống của Quân Tiêu Dao cũng trở nên sinh động.

Trái ngược với nơi này chính là chỗ của Lạc Tương Linh.

Trong biệt viện, Lạc Tương Linh mặc một bộ váy tơ màu trắng, phác họa dáng người mảnh mai hoàn mỹ. Suối tóc xanh thẳm kéo dài đến mông, đôi má lúm đồng tiền trắng muốt nổi bật. Mày như núi xa, mắt như sao trời, môi đỏ như son, răng trắng như ngọc. Dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, hiếm có trên thế gian, khiến người ta gặp rồi thì khó mà quên được.

Có thể nói bất cứ ai gặp được một cô gái như thế này đều sẽ khó mà quên được, chỉ hận không thể gặp nàng hằng ngày hằng giờ, nếu được ở chung với nàng thì chính là phước đức ba đời.

Nhưng hết lần này đến lần khác, Quân Tiêu Dao may mắn như thế lại bỏ đi cả một tháng trời không quay lại, làm người ta có cảm giác như hắn đã bỏ vợ.

“Còn chưa quay về à?” Lạc Tương Linh thầm thì.

Nàng cho rằng Quân Tiêu Dao đi hai ba ngày rồi về, nhưng bây giờ đã qua một tháng mà hắn vẫn chưa quay trở lại. Tất nhiên nàng cũng có thể dùng thần niệm điều tra, nhưng nàng lại không làm như vậy.

“Rõ ràng là đã quen ở một mình.” Lạc Tương Linh vươn tay xoa xoa huyệt thái dương của mình.

Bình Luận (0)
Comment