Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1236 - Chương 1236 - Thiếu Nữ Áo Đỏ Dơ Bẩn, Tô Hồng Y

Chương 1236 - Thiếu nữ áo đỏ dơ bẩn, Tô Hồng Y
Chương 1236 - Thiếu nữ áo đỏ dơ bẩn, Tô Hồng Y

Chương 1236: Thiếu nữ áo đỏ dơ bẩn, Tô Hồng Y

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Nguyệt Đại Tiên Tử rất tự tin về dung mạo và dáng người của mình. Tuy nàng không phải đại mỹ nhân cấp bậc tuyệt thế như Đồ Sơn Ngũ Mỹ, Bỉ Ngạn Thiên Nữ Mộng Nô Nhi, hoặc là Lạc Vương Lạc Tương Linh, nhưng số lượng nam thiên kiêu quỳ dưới váy thạch lựu của nàng cũng không ít.

Có thể nói, cho dù là một ít thiên kiêu, thiếu chủ Đế Tộc cũng sẽ ưu ái nàng ta.

Vừa rồi Ly Cửu Minh chủ động đưa ra lời mời chính là một ví dụ.

Nhưng dã tâm của Nguyệt Đại Tiên Tử rất lớn, nàng không cam lòng với hiện trạng. Địa vị của nàng trong tộc cũng không phải Đế Nữ Thiên Nữ gì cả.

Cho nên biện pháp duy nhất, rất đơn giản, chính là dựa dẫm vào người có quyền thế.

Mà trong khoảng thời gian trước, Quân Tiêu Dao danh chấn mười đại châu, bản thân là Hỗn Độn Thể, nghe đồn sau lưng còn có bất hủ thần bí chống lưng, hơn nữa khí chất của hắn như chân tiên, dung nhan tuyệt thế.

Nhân vật như vậy quả thực chính là đối tượng lý tưởng nhất của Nguyệt Đại Tiên Tử.

“Trong các thiên kiêu ở đây, chỉ có ta có tư cách được Hỗn Độn Thể thu làm tùy tùng nhất.”

Nguyệt Đại Tiên Tử nhàn nhạt quét nhìn qua quảng trường một vòng. Trong đó có không ít người xuất sắc, nhưng lại hiếm ai có thể sánh vai với nàng.

Hơn nữa thật ra xác suất khác phái được thu làm tùy tùng lớn hơn một chút. Dù sao tùy tùng của một ít thiên kiêu cũng gánh vác vị trí tương đương với thị thiếp.

Kế tiếp, một ít đệ tử học phủ bắt đầu chọn lựa tùy tùng.

Mặt Ly Cửu Minh sa sầm xuống, chọn lựa vài tùy tùng nữ tính. Nhưng hiển nhiên, chất lượng đều không cao bằng Nguyệt Đại Tiên Tử.

Mà Quân Tiêu Dao chậm chạp không đến cũng làm một ít thiên kiêu trong sân âm thầm lo lắng.

Cho dù không có tư cách được Quân Tiêu Dao chọn được, nhưng có thể chiêm ngưỡng vị Hỗn Độn Thể này cũng tốt.

Dù sao cũng là thể chất vạn cổ khó xuất hiện một lần, cả đời rất nhiều người cũng không gặp qua.

Nguyệt Đại Tiên Tử thì rất bình tĩnh, đứng thẳng trên mặt đất, giống như một tiên hoa màu lam.

Chung quanh tránh ra một mảnh đất trống, không ai dám mạo phạm Nguyệt Đại Tiên Tử.

Mà trong đám người chen chúc, có một thiếu nữ nhỏ gầy dơ bẩn bị đè ép.

Đó là một thiếu nữ tuổi chừng mười lăm mười sáu, mặc một bộ hồng y cũ nát có chút dơ bẩn, tóc cũng có vẻ hỗn độn, che khuất hai mắt và một phần gương mặt.

Nhưng nhìn kỹ, có thể nhìn thấy trên mặt thiếu nữ có từng vết sẹo vặn vẹo dữ tợn giống như con rết. Dáng vẻ này giống như ma văn nguyền rủa ác độc nào đó.

Không chỉ trên mặt, trên cánh tay và cẳng chân nhỏ nhắn lộ ra bên ngoài của nàng cũng có loại sẹo này.

Nhìn có vẻ hết sức khiếp người.

“Đậu má, dọa ta nhảy dựng, sửu nha đầu lăn ra từ đâu vậy, chút!”

“Trên người có mùi hôi, dơ bẩn thật, tránh ra!”

Một ít thiên kiêu chung quanh nhìn thấy thiếu nữ áo đỏ khuôn mặt xấu xí kia, đều lộ ra vẻ mặt chán ghét, trên người chấn động pháp lực, đẩy văng thiếu nữ kia ra.

Thiếu nữ bị đánh bay, cuối cùng lại ngã đến bên cạnh Nguyệt Đại Tiên Tử, dù sao chỉ có bên cạnh nàng ta mới có một mảnh đất trống.

“Đau quá!” Thiếu nữ kêu rên, trên mặt và trên người đầy vết sẹo dữ tợn như con rết, vặn vẹo như vật còn sống.

Nôn...

Thiếu nữ nhịn không được mà ói ra, một ít thứ dơ bẩn bắn tung tóe lên làn váy của Nguyệt Đại Tiên Tử.

Tĩnh mịch...

Một đám thiên kiêu chung quanh đều là ngây ngẩn cả người, thiếu nữ lại dám ói lên váy Nguyệt Đại Tiên Tử.

“Hả?” Vẻ mặt Nguyệt Đại Tiên Tử đầu tiên là sửng sốt, sau đó trở nên lạnh lùng.

Vì khiến Quân Tiêu Dao chú ý, nàng ta cố tình trang điểm thật xinh đẹp tinh tế, ung dung hoa quý. Kết quả sửu nha đầu dơ bẩn này lại ói ra trên người nàng.

“Thực... Thực xin lỗi, ta không cố ý...”

Thiếu nữ co rúm lại, cố nén thống khổ, giọng nói có chút run rẩy.

Dị vực là một nơi phân chia cấp bậc nghiêm ngặt, hành động này tuyệt đối là mạo phạm tìm đường chết.

Nguyệt Đại Tiên Tử chấn động pháp lực, xóa đi uế vật kia, sắc mặt lại lạnh hơn.

Phanh một tiếng, thiếu nữ bị đánh bay, miệng phun máu tươi.

Đám thiên kiêu chung quanh như xem diễn, trong mắt không có lấy một tia thương hại.

Trong mắt bọn họ, thiếu nữ khất cái này còn đê tiện hơn cả nô tộc, dùng tay nghiền chết còn ngại dơ.

“Chắc sửu nha đầu kia đã chết rồi?”

“Tu vi của Nguyệt Đại Tiên Tử chính là Thánh Nhân Vương, một kích của nàng ta giáng xuống, phỏng chừng nha đầu kia đã mất mạng.”

Một vài ánh mắt dời xuống.

Nhưng khiến người ta bất ngờ là, thiếu nữ áo đỏ kia chỉ run rẩy một chút, giãy giụa bò lên từ mặt đất.

Trên người toàn là máu tươi, uế vật, bụi đất, chúng hòa lẫn với nhau, dơ bẩn chật vật, khiến người ta chán ghét đến cực điểm.

“Thế mà lại không chết?” Đám người vô cùng kinh ngạc.

Nguyệt Đại Tiên Tử là Thánh Nhân Vương, tùy ý chấn động pháp lực cũng đủ để giết chết thiếu nữ khất cái này ngàn vạn lần.

Kết quả ả ta còn chưa chết?

“Ân?”

Nguyệt Đại Tiên Tử cũng cảm thấy bất ngờ, dung nhan khuynh thành đã lạnh như băng sương.

Tùy ý tung một kích mà không thể giết chết được cả một tên khất cái, chuyện này tổn hại danh dự của nàng ta.

Nguyệt Đại Tiên Tử hơi đến gần thiếu nữ áo đỏ, nhăn mày liễu lại, dùng tay che mũi ngọc, lạnh lùng nói: “Tiếp một chiêu của ta còn chưa chết, hay là ngươi cũng tới đây muốn làm tùy tùng?”

“Hồng Y, Hồng Y muốn chiêm ngưỡng vị Hỗn Độn Thể đại nhân kia...” Khóe miệng thiếu nữ tên là Tô Hồng Y kia có máu tươi chảy xuống, cố nén thống khổ mà suy yếu nói.

Tuy rằng nàng chỉ là một tên ăn mày lưu lạc, nhưng cũng nghe rất nhiều người bàn tán về Quân Tiêu Dao.

Dùng sức của một người quét ngang chư thiên vương, cả thiếu chủ Đế Tộc cũng phải sợ hãi không thôi.

Phong tư tuyệt đại như vậy khiến Tô Hồng Y hướng tới, cho nên khi biết Thiên Tuyển Thịnh Hội mở ra, nàng cũng trằn trọc lưu lạc đi đến nơi đây.

Chỉ cần có thể đứng xa xa liếc nhìn Quân Tiêu Dao một cái, chiêm ngưỡng phong tư này, nàng ta đã cảm thấy đủ rồi.

“Cái gì, chiêm ngưỡng Hỗn Độn Thể?”

“Ha ha, cười chết ta, một khất cái ti tiện cũng muốn chiêm ngưỡng vinh quang của Chuẩn Chiến Thần.”

“Đúng vậy, thật sự buồn cười!”

Một đám người nghe vậy thì cười vang, họ nhìn Tô Hồng Y như đang xem một tên hề.

Bình Luận (0)
Comment