Chương 1237: Thiếu nữ áo đỏ dơ bẩn, Tô Hồng Y (tt)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khóe môi Nguyệt Đại Tiên Tử cũng hơi nhếch lên một ý cười lạnh lẽo trào phúng.
“Vinh quang của Hỗn Độn Thể đại nhân không phải một tên khất cái ti tiện như ngươi có tư cách chiêm ngưỡng.”
“Ta, mới có tư cách đi theo Hỗn Độn Thể, đi theo bên cạnh ngài.”
Trong bàn tay ngọc của Nguyệt Đại Tiên Tử có pháp lực hội tụ, trực tiếp đâm thẳng vào giữa mày Tô Hồng Y!
Không ai thương hại.
Không ai đồng tình.
Thậm chí trong mắt họ chỉ có lạnh nhạt và xem diễn.
Đây là pháp tắc thiết huyết của dị vực, khôn sống mống chết, người thích ứng được thì sống sót.
Tô Hồng Y cảm thấy mệt mỏi, cả người bị tra tấn đau đớn, có lẽ chết đi như vậy cũng không tồi.
Nhưng mà...
Vèo!
Một pháp lực phá không mà đến, chặn lại một kích của Nguyệt Đại Tiên Tử.
“Ai?” Nguyệt Đại Tiên Tử nhíu mày.
Ánh mắt nàng ta đảo qua, dung nhan kiều mỹ lập tức đọng lại, trái tim đập liên hồi.
Nơi xa, vài bóng dáng đạp không mà đến, ba nữ tử Đồ Sơn Oản Oản, Đồ Sơn Thuần Thuần, Phi Tình Tuyết đều có mặt.
Các nàng không phải tới thu tùy tùng, mà là đi theo Quân Tiêu Dao đến xem náo nhiệt.
Quân Tiêu Dao cầm đầu có bạch y trắng hơn cả tuyết, dạo bước qua hư không, tiên khí tràn ngập, siêu trần tuyệt tục.
Khuôn mặt như có sương mù lưu động, lại mơ hồ có thể nhìn ra dung nhan tuấn tú tuyệt thế. Trong đôi mắt hắn có ánh sáng hỗn độn lưu chuyển, vô cùng thâm thúy, như có thể nhìn thấu tất cả.
Hắn nhìn về phía thiếu nữ áo đỏ dơ bẩn chật vật kia, đáy mắt có chút ngạc nhiên.
“Lại là cảm giác kỳ dị này, chẳng lẽ nàng cũng là...”
Rất nhiều thiên kiêu trên quảng trường đều là lần đầu tiên nhìn thấy Quân Tiêu Dao.
Bọn họ đều không hẹn mà cùng ngừng thở, cảm giác như thấy được một chân tiên hiện thế, hành tẩu trong nhân gian!
“Tham kiến Chuẩn Chiến Thần!” Toàn bộ quảng trường, vô số thiên kiêu đều cùng chắp tay trước Quân Tiêu Dao, tiếng gầm ngập trời.
Chiến thần chính là vinh quang tối cao được thế hệ trẻ dị vực được truy đuổi. Mà Chuẩn Chiến Thần chỉ cách vinh quang tối cao này một bước mà thôi.
Bởi vậy có thể thấy được, danh vọng và địa vị của Quân Tiêu Dao ở dị vực đã cao hơn một số Đế Tử Thiên Nữ, càng đừng nói hắn còn là Hỗn Độn Thể vạn cổ vô song, không biết bao nhiêu người muốn nịnh bợ Quân Tiêu Dao.
Cho dù Quân Tiêu Dao ban cho một giọt máu cũng là vật báu vô giá!
“Ngọc Tiêu Dao...”
Đám người Ly Cửu Minh nhìn thấy Quân Tiêu Dao đã đến, sắc mặt cũng có chút khó chịu.
Mà làm bọn họ càng ngầm bực chính là, Quân Tiêu Dao như không nhìn thấy bọn họ, căn bản không buồn ngó lấy một cái.
Điều này có nghĩa là gì?
Đối với Quân Tiêu Dao thì họ là thủ hạ bại tướng, không tư cách được hắn chú ý.
“Đại nhân, ta đến từ Chú Ma Tộc, có được thân thể chú linh, hy vọng có thể trở thành tùy tùng của đại nhân!” Một nam tử cả người đầy chú văn khẩn trương thấp thỏm mà khom người nói với Quân Tiêu Dao.
“Đại nhân, ta đến từ Quỷ Mục Vương Tộc, ta nguyện ý trở thành tùy tùng của ngài!”
“Đại nhân, ta đến từ Tử Vũ Tộc, tên là Tử Lâm, chỉ cần đại nhân chịu nhận ta, cho dù là làm nô làm tì cũng không có câu oán hận!”
“Đại nhân...”
Chung quanh lập tức ồn ào lên, vô số thiên kiêu đều tranh nhau mà giới thiệu chính mình, muốn được Quân Tiêu Dao ưu ái. Cho dù chỉ đi theo bên cạnh Hỗn Độn Thể, cũng đã là một cơ duyên cực lớn.
Quân Tiêu Dao nhàn nhạt nhíu nhíu mày, nâng tay lên tồi đè xuống.
Chỉ thoáng chốc, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Khí tràng và năng lực khống tràng này khiến Ly Cửu Minh nhíu chặt mày lại, Quân Tiêu Dao đã có uy vọng như vậy ởtrong thế hệ trẻ tuổi rồisao?
Cho dù là những Đế Tử Thiên Nữ cũng chỉ có uy vọng như thế mà thôi.
Mà khi toàn trường yên tĩnh, Nguyệt Đại Tiên Tử lại vặn vẹo eo thon đứng dậy, gương mặt tuyệt đẹp mang theo ý cười mê người mà tự tin, ôn nhu nói.
“Đại nhân, ta đến từ Chuẩn Đế Tộc Lam Nguyệt Tộc, tên là Nguyệt Đại.”
“Bởi vì chiêm ngưỡng phong tư của đại nhân, muốn trở thành tùy tùng của đại nhân, chẳng biết ngài có cho Nguyệt Đại cơ hội này hay không?”
Nguyệt Đại Tiên Tử nói, còn khom người hành lễ với Quân Tiêu Dao.
Cái cúi người này làm lộ ra một khe rãnh tuyết trắng, hết sức hấp dẫn người khác.
Nhưng làm kiều nhan của Nguyệt Đại Tiên Tử cứng lại chính là, ánh mắt Quân Tiêu Dao chỉ lạnh nhạt liếc nhìn nàng một cái rồi dừng lại trên người thiếu nữ áo đỏ dơ bẩn bên cạnh.
Hai nàng quả thực là một trên trời một dưới đất.
Sắc mặt Nguyệt Đại Tiên Tử biến đổi, nghĩ rằng Quân Tiêu Dao để ý thiếu nữ dơ bẩn này.
Nàng ta quay đầu lạnh lùng nói: “Ngươi còn chưa cút, Nguyệt Đại không muốn động thủ trước mặt đại nhân, sợ làm bẩn mắt đại nhân!”
Tô Hồng Y cố nén thống khổ.
Đôi mắt bị tóc mái hỗn độn che lại nhìn về phía Quân Tiêu Dao, trong mắt là bóng dáng như tiên nhân.
Quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức khiến Tô Hồng Y cảm thấy không chân thật.
“Tô Hồng Y, ra... ra mắt đại nhân, ta đi ngay đây...”
Tô Hồng Y đối với Quân Tiêu Dao khái cái đầu, xoay người liền phải rời đi.
Bản thân nàng ta cũng chán ghét chính mình, càng không muốn làm bẩn vị công tử tuyệt thế siêu nhiên kia.
“Từ từ...” Một tiếng nói lạnh nhạt vang lên.
Tô Hồng Y ngây ngẩn cả người, Nguyệt Đại Tiên Tử cũng ngơ ra.
Tất cả thiên kiêu toàn trường đều ngây ngốc.
Chỉ thấy Quân Tiêu Dao đi đến trước mặt Tô Hồng Y, quan sát một chút, sau đó lại trực tiếp vươn tay, vén tóc mái hỗn độn của Tô Hồng Y lên.
Ngay lập tức, đôi đồng đỏ tươi như máu đối diện với Quân Tiêu Dao. Đôi mắt đỏ kia giống như máu tươi ngưng tụ thành, trong đó còn có chú văn màu đen thật nhỏ, nhìn có vẻ vừa quỷ dị lại yêu diễm.
Chỉ là trên mặt thiếu nữ đều là vết sẹo dữ tợn mà vặn vẹo như con rết, cứ như còn đang mấp máy, nhìn có vẻ ghê tởm mà khiến người ta buồn nôn.
Nhưng lại có cảm giác mỹ diễm quỷ quyệt.
“Đại... Đại nhân đừng nhìn Hồng Y, Hồng Y xấu...” Tô Hồng Y muốn khóc, dùng tay che mặt mình lại.
“Đại nhân, nha đầu kia dơ thật sự...” Nguyệt Đại Tiên Tử cắn môi nói.
Trên người Tô Hồng Y dính đầy dơ bẩn hỗn độn, uế vật, máu tươi, bụi đất hỗn hợp lại với nhau, nhìn thôi đã khiến người ta buồn nôn.