Chương 1241: Bỉ Ngạn Vương Tử, Huyền Nguyệt xuất hiện
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Hả, người nọ là...”
Trên quảng trường vang lên tiếng nói nhỏ khe khẽ.
“Vị này là thành viên dưới trướng tổ chức Bỉ Ngạn của Bỉ Ngạn Đế Tộc ta.”
“Nhưng ả lại là phản bội chủng tộc của mình, phản bội thế giới của chúng ta.”
“Ở thế giới Thần Khư, ả lao ra chắn đòn cho Thần Tử Quân gia Tiên Vực.”
“Nhất tộc Bỉ Ngạn không cho phép xuất hiện sự phản bội này!”
Giọng nói của Bỉ Ngạn Vương Tử truyền khắp thiên địa.
Trước đó hắn đã tính toán sẵn, chờ bắt được Huyền Nguyệt thì phải tra tấn xử tử nàng ta ngay trước mặt mọi người.
Thứ nhất là vì đắp nặn hình tượng trung thành đại nghĩa của hắn.
Thứ hai là để lập uy cho nhất mạch Lam Sắc Bỉ Ngạn Hoa.
Nghe Bỉ Ngạn Vương Tử nói thế, tất cả thiên kiêu dị vực ở đây đều tỉnh táo lại, trong mắt đều là khinh thường.
“Giết ả, người phản bội thế giới chúng ta, không thể dung thứ được!”
“Không sai, loại phản đồ này phải bị xử tử!”
Rất nhiều sinh linh dị vực đều hô lên.
Dù ở nơi đâu thì phản đồ cũng không được tha thứ.
Mà trong xe tù, dưới mặt nạ quỷ diện, dung nhan của Huyền Nguyệt rất bình tĩnh.
Nàng không hối hận chút nào, thậm chí cũng không để bụng mình sắp bị xử tử.
Nàng chỉ để ý có phải Quân Tiêu Dao thật sự đã ngã xuống hay không.
“Ngươi thật sự đã chết sao?” Huyền Nguyệt lẩm bẩm.
Lập trường của Huyền Nguyệt và Quân Tiêu Dao đối địch, nhưng khi Quân Tiêu Dao rơi vào nguy cơ sinh tử, Huyền Nguyệt lại không cách nào thờ ơ lạnh nhạt.
Có thể là vì nàng đã làm sai một lần, tự tay giết chết ca ca mình.
Nàng không muốn lại sai thêm một lần.
Mặc dù hiện tại Huyền Nguyệt bị vạn người phỉ nhổ, nàng cũng không để bụng chút nào.
Bởi vì đối với nàng, trừ người quan trọng ra thì tất cả mọi thứ còn lại trên thế gian đều không là cái gì.
“Huyền Nguyệt, ngươi có từng hối hận?” Bỉ Ngạn Vương Tử đạm mạc hỏi.
Huyền Nguyệt không nói một lời.
Trái tim nàng ta vốn đã chết vào thời khắc tự tay giết chết ca ca mình. Nhưng gặp được Quân Tiêu Dao, lại khiến trái tim tĩnh mịch của nàng bắt đầu đập lại.
Sau đó Quân Tiêu Dao lại không rõ sinh tử, tương đương đã ngã xuống.
Huyền Nguyệt đã không tìm thấy lý do tồn tại.
“Xem ra đến chết cũng không hối cải, hôm nay ta sẽ lăng trì phản đồ là ngươi ngay trước mặt mọi người!” Bỉ Ngạn Vương Tử hờ hững nói.
“Ai, một nha đầu đáng thương, vì một lời nói dối mà gia nhập tổ chức, kết quả kiên trì đến bây giờ, cuối cùng vẫn rơi vào kết cục mất mạng.”
Trong hư không, một nữ nhân đeo mặt nạ quỷ diện, dáng người xinh đẹp hiện thân.
Đó là đầu mục của tổ chức Bỉ Ngạn, Hoa Liên.
Lúc trước là bà ta thuyết phục Huyền Nguyệt gia nhập tổ chức Bỉ Ngạn. Mà lý do là có thể làm ca ca nàng tìm được phương pháp luân hồi chuyển sinh.
Nhưng tạm thời không đề cập tới Bỉ Ngạn Đế Tộc có thể làm được hay không, dù làm được thì hiển nhiên cái giá phải trả cũng sẽ không nhỏ.
Sao Bỉ Ngạn Đế Tộc có thể trả giá đắt như vậy vì người ca ca đã chết của Huyền Nguyệt?
Cho nên ngay từ đầu, đây đã là một lời nói dối.
Chẳng qua Hoa Liên chỉ cho Huyền Nguyệt một ảo tưởng tốt đẹp mà thôi.
“Thiên Nữ đại nhân còn chưa thức tỉnh, không biết nàng sẽ đối đãi Huyền Nguyệt như thế nào.” Hoa Liên lẩm bẩm nói.
Lúc trước chính là Thiên Nữ Bỉ Ngạn Đế Tộc, Mộng Nô Nhi chỉ điểm bà ta tìm được Huyền Nguyệt, có lẽ Huyền Nguyệt sẽ là một nhân vật trọng yếu.
Nhưng trước mắt, Bỉ Ngạn Đế Tộc vẫn chưa hiện thế, Mộng Nô Nhi còn chưa thức tỉnh.
Nhất mạch Lam Sắc Bỉ Ngạn Hoa đang nắm giữ quyền to. Bỉ Ngạn Vương Tử nói muốn xử tử Huyền Nguyệt thì Hoa Liên cũng không làm được gì.
Thật ra bà ta cũng không muốn để Huyền Nguyệt chết đi như vậy.
Trên người Huyền Nguyệt cột đầy xiềng xích, bị lôi ra khỏi xe tù.
Một tên đao phủ cầm quát cốt đao trong tay, lộ ra nụ cười tàn khốc, chuẩn bị lăng trì Huyền Nguyệt.
Mà tất cả thiên kiêu ở đây cũng không kiêng dè. Thậm chí trong mắt rất nhiều người còn mang theo tò mò và hưng phấn.
Trong lúc mọi người trừng lớn đôi mắt, chờ xem Huyền Nguyệt bị xử tử, một giọng nói đạm mạc bỗng vang lên: “Chậm đã...”
Khi giọng nói này truyền ra, thiên địa yên tĩnh.
“Hừm?” Bỉ Ngạn Vương Tử híp đôi mắt lại, nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Tất cả mọi người lộ ra một tia kinh ngạc. Còn Huyền Nguyệt nghe thấy giọng nói đó thì thân thể bỗng run lên.
Ánh mắt dưới mặt nạ quỷ diện nhìn về phía người tới.
Một bộ bạch y, thân thể cao lớn, tuấn tú vô song.
“Là hắn...” Đồng tử của Huyền Nguyệt đang run lên nhè nhẹ.
Rõ ràng là rất giống, nhưng khí tức lại hoàn toàn khác biệt.
Hỗn độn khí tràn ngập, sương mù bao phủ, không phải khí tức thuộc về hắn.
Huyền Nguyệt hoang mang, cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
“Tiêu Dao công tử, có gì chỉ giáo cho?” Bỉ Ngạn Vương Tử nhàn nhạt nói.
“Tiêu Dao...” Đồng tử của Huyền Nguyệt đột nhiên run rẩy.
Những người khác sẽ không vì hai chữ Tiêu Dao mà liên tưởng đến Quân Tiêu Dao Tiên Vực. Nhưng Huyền Nguyệt đã từng giao thủ với Quân Tiêu Dao rồi.
Nàng còn cùng Quân Tiêu Dao thông qua vực sâu hư không mà rơi khỏi Tiên Vực.
Trái tim tĩnh mịch của Huyền Nguyệt bắt đầu đập rộn cả lên.
Không biết vì sao, hiện tại nàng bỗng không cam tâm chết đi như vậy nữa.
Đương nhiên, Huyền Nguyệt cũng thực thông minh, duy trì trầm mặc, càng không chủ động mở miệng cầu cứu.
“Người này khá thú vị.” Quân Tiêu Dao nhìn thoáng qua Huyền Nguyệt, nói.
“À, chỉ là một phản đồ mà thôi, sao lại lọt vào mắt Hỗn Độn Thể được?” Bỉ Ngạn Vương Tử cười cười, trong giọng nói mang theo một tia nghiền ngẫm.
Chẳng lẽ Hỗn Độn Thể này coi trọng tư sắc của Huyền Nguyệt?
Nhưng nghĩ lại, Bỉ Ngạn Vương Tử âm thầm lắc đầu.
Cả nhân vật như Nguyệt Đại Tiên Tử mà Quân Tiêu Dao cũng có thể không chớp mắt một cái đã bảo Tô Hồng Y giết chết, hắn tuyệt đối không phải người tham luyến sắc đẹp.
“Trước đó nàng ta nằm vùng ở Tiên Vực, ta cảm thấy rất hứng thú với các tin tức ở Tiên Vực.” Quân Tiêu Dao không để ý sự nghiền ngẫm trong giọng nói của Bỉ Ngạn Vương Tử, chỉ bình tĩnh đáp.
“Ha ha, thật vậy chăng?” Ánh mắt Bỉ Ngạn Vương Tử thật thâm thúy.
Ánh mắt hai người va chạm trên không trung, ai cũng có tâm tư riêng.
Mà cả quảng trường, mười mấy vạn thiên kiêu đều có chút bất ngờ.
“Vì sao Hỗn Độn Thể đại nhân phải cứu một phản đồ?”
“Phỏng chừng là vì tìm hiểu tin tức của Tiên Vực?”
“Không biết Bỉ Ngạn Vương Tử có nể mặt hay không?”
Rất nhiều tiếng nghị luận vang lên.