Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1243 - Chương 1243 - Huyền Nguyệt Lừa Mình Dối Người

Chương 1243 - Huyền Nguyệt lừa mình dối người
Chương 1243 - Huyền Nguyệt lừa mình dối người

Chương 1243: Huyền Nguyệt lừa mình dối người

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Ngoại giới, các loại tin tức đang truyền lưu.

Mà Quân Tiêu Dao đã mang theo mấy nữ tử về tới Chiến Thần Học Phủ.

“Tiên sinh thật quá soái quá mạnh thế.” Đồ Sơn Thuần Thuần hưng phấn nói.

Quân Tiêu Dao thật sự phù hợp hình tượng chân mệnh thiên tử không sợ gì cả trong cảm nhận của nàng.

“Hẳn chỉ có nhân vật cấp bậc Thất Tiểu Đế mới có thể là đối thủ của công tử.” Trong đôi mắt của Đồ Sơn Oản Oản cũng lộ ra vẻ tôn sùng.

Trải qua luận bàn trong khoảng thời gian này với Quân Tiêu Dao, thực lực của nàng cũng tăng lên cực nhanh.

Sau đó, ba nữ tử là Đồ Sơn Tiêu Tiêu, Đồ Sơn Thuần Thuần, Phi Tình Tuyết tạm thời tránh lui, biết Quân Tiêu Dao còn có chuyện phải làm.

“Hồng Y, ngươi cũng lui ra trước đi, đổi bộ quần áo, tắm gội sạch sẽ, đợi lát nữa ta sẽ tìm ngươi.” Quân Tiêu Dao nói.

“Hồng Y tuân mệnh.” Tô Hồng Y gật gật đầu, trong lòng lại nhảy dựng, là muốn nàng tắm rửa sạch sẽ trước sao?

Nhưng dù Quân Tiêu Dao làm gì nàng, Tô Hồng Y cũng sẽ vui vẻ chấp nhận.

Vốn là Quân Tiêu Dao ban tân sinh cho nàng, tất cả của nàng đều thuộc về Quân Tiêu Dao.

Cuối cùng, trong lầu các chỉ còn lại Quân Tiêu Dao và Huyền Nguyệt.

Quân Tiêu Dao vung tay lên, sương mù hỗn độn cuồn cuộn, che chắn cả lầu các. Đồng thời hắn thi triển ra đại pháp Thâu Thiên Hoán Nhật, thậm chí cả nhân quả nơi đây cũng bị ngăn cách, bảo đảm không có tin tức nào sẽ bị tiết lộ ra ngoài.

Làm xong tất cả mọi chuyện, Quân Tiêu Dao mới nhìn về phía Huyền Nguyệt.

Nàng đã chịu rất nhiều đau khổ, bị trọng thương, cánh tay và chân dài ngó sen non mịn đều là các loại vết thương.

Hiển nhiên, sau khi trở lại dị vực, cuộc sống của Huyền Nguyệt cũng không tốt lắm.

Quân Tiêu Dao giơ tay, nắm một cái vào hư không.

Mặt nạ quỷ diện trên mặt Huyền Nguyệt lập tức bị tháo xuống, lộ ra một dung nhan hết sức tinh xảo.

Tuy rằng sắc mặt tái nhợt như tuyết, nhưng lại tinh xảo tuyệt luân, khiến người ta kinh diễm.

Lệ chí như một giọt máu trên khóe mắt càng làm dung nhan vốn khuynh thành càng tăng thêm vài phần thê mỹ và yểu điệu động lòng người.

“Ngươi là...” Tuy rằng trong lòng Huyền Nguyệt đã có suy đoán, lại vẫn không dám khẳng định trăm phần trăm.

Trên mặt Quân Tiêu Dao, sương mù hỗn độn tan đi, để lộ ra một thần nhan tuấn tú như thiên nhân.

Trái tim Huyền Nguyệt như bị tia chớp đánh trúng, bỗng dưng run lên.

Quả nhiên là hắn!

Tuy đã đoán trước, nhưng trong lòng Huyền Nguyệt vẫn chấn động mãnh liệt.

Ở thế giới Thần Khư, trong tuyệt cảnh đó, thậm chí cả thân thể nguyên thần của Quân Tiêu Dao cũng bị đánh nát, mà htại lại hắn vẫn còn sống.

Không chỉ như thế, thực lực còn vượt qua tưởng tượng của Huyền Nguyệt!

Nếu trước đó khi ở cổ lộ chung cực, Huyền Nguyệt còn có thể giao thủ vài chiêu với Quân Tiêu Dao, vậy hiện tại Huyền Nguyệt cảm thấy chỉ cần Quân Tiêu Dao muốn thì dùng một chiêu thôi cũng có thể trấn sát nàng!

Điều này không phải vì Huyền Nguyệt yếu, mà là Quân Tiêu Dao quá mạnh!

“Cũng đã lâu rồi, không nghĩ tới ngươi vẫn còn sống.” Quân Tiêu Dao nói.

Tiếng nói bình tĩnh, không có cảm xúc gì.

Huyền Nguyệt và hắn cùng rơi vào vực sâu hư không, không nghĩ tới còn có thể cùng rơi vào dị vực, chỉ có thể nói xem như duyên phận.

Tâm tình Huyền Nguyệt vẫn khó có thể bình phục.

Nhìn dung nhan tuấn tú quen thuộc kia, trái tim tĩnh mịch của nàng đang run rẩy.

“Đừng lấy ánh mắt như vậy nhìn ta, ta không phải vật thay thế của ca ca ngươi.”

“Hơn nữa ta cứu ngươi cũng có nguyên nhân.”

“Ta sẽ không vì ngươi lao ra chắn chiêu cho ta mà có thay đổi cách nhìn gì với ngươi.” Giọng nói của Quân Tiêu Dao vẫn rất lạnh nhạt.

“Ta biết.” Huyền Nguyệt nói.

Nàng vốn chưa từng kỳ vọng Quân Tiêu Dao sẽ thay đổi cách nhìn về nàng, dù sao nàng ta cũng từng làm người mà Quân Tiêu Dao rất để ý bị thương.

Mặc dù nàng liều mình chắn chiêu, cũng chỉ vì chấp niệm trong lòng mình mà thôi.

“Hiện tại, ngươi trở thành phản đồ của tổ chức Bỉ Ngạn, còn chấp nhất muốn để Bỉ Ngạn Đế Tộc giúp ca ca của ngươi luân hồi sống lại sao?” Quân Tiêu Dao nói.

Trước kia ở thế giới Thần Khư, Huyền Nguyệt từng chủ động kể lại chuyện xưa của mình. Vì tìm được phương pháp làm ca ca luân hồi chuyển sinh, nàng mới nguyện ý gia nhập tổ chức Bỉ Ngạn.

Nghe thấy lời này, Huyền Nguyệt bỗng cười.

Tiếng cười kia có chút thê lương, mang theo cảm giác tự giễu.

“Thật ra ta đã sớm biết đây chỉ là lừa mình dối người mà thôi.”

“Ca ca đã chết, hắn cũng không phải cường giả đỉnh cấp có khả năng luân hồi chuyển thế, có thể sống được mấy đời.”

“Cho nên, ngươi đã sớm không ôm hy vọng?” Quân Tiêu Dao nhướng mày.

“Có lẽ, ta chỉ muốn làm tê liệt chính mình, tìm được một lý do để tồn tại.”

Huyền Nguyệt cười thật thê lương, mang đến cho người ta cảm giác thực đau lòng.

Thân thế của Huyền Nguyệt cực kỳ đau khổ, còn tự tay giết chét thân nhân duy nhất của mình.

Tình huống này đủ để tinh thần của bất cứ kẻ nào hỏng mất.

Mà Huyền Nguyệt vì một hy vọng hư vô mờ mịt mà lựa chọn gia nhập tổ chức Bỉ Ngạn, trải qua tất cả mọi chuyện, đặc biệt sau đó còn đụng phải Quân Tiêu Dao.

Huyền Nguyệt bỗng cảm thấy, hình như mình đã hãm sâu một chấp niệm vô căn cứ, chỉ muốn tìm một lý do để lừa mình dối người mà thôi.

Nhìn thấy dung nhan rất giống ca ca nhà mình, lại tuấn tú hơn rất nhiều lần, thậm chí Huyền Nguyệt có một loại ảo giác, có lẽ vận mệnh đã được định sẵn, là ca ca đã chết đi an bài nàng và Quân Tiêu Dao gặp nhau.

Mà ca ca nàng đã hoàn toàn biến mất.

“Hiện tại nếu ngươi biết đó là một lời nói dối, cũng không còn lý do tồn tại, chẳng lẽ muốn đi tìm đường chết sao?” Quân Tiêu Dao hơi nghiêng đầu, nhìn Huyền Nguyệt.

Lý do duy nhất để sống sót Huyền Nguyệt chính là làm ca ca nàng sống lại.

Kết quả hiện tại, lý do này đã không còn.

Vậy Huyền Nguyệt sẽ đi chết sao?

Huyền Nguyệt trầm mặc.

Ban đầu Huyền Nguyệt cũng tính làm như vậy. Nhưng hiện tại, sau khi Quân Tiêu Dao cứu nàng, trong lòng nàng bỗng không muốn chết nữa.

“Ta cứu ngươi, nhưng không phải để ngươi đi chết.” Quân Tiêu Dao nói.

“Vì sao, rõ ràng ta tổn thương Khương Thánh Y, thậm chí thiếu chút nữa đã giết nàng, ngươi cũng rất muốn ta chết mới đúng?” Huyền Nguyệt nhịn không được mà hỏi.

Bình Luận (0)
Comment