Chương 1295: Địa Phục Linh, huyết sắc mạn đà la
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ta có thể cảm nhận được có một loại khí tức cực kỳ khủng bố ở bên trong.”
Trên vai Quân Tiêu Dao, râu trên đầu Tiểu Thần Ma Kiến khẽ run lên.
Cảm ứng loài kiến của nó cảm nhận được sự quỷ dị và bất thường trong Đại Tế Huyết Địa.
“Trước kia nghe nói, nơi đây chính là nơi chôn cất một vị Hắc Ám Bất Diệt Giả của Dị Vực, là di tàng lưu lại những thứ thuộc về hắn, thực khiến người khác cảm thấy hứng thú.”
Trong từ điển của Quân Tiêu Dao không có hai chữ sợ hãi.
Tiên Vực hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, Quân Tiêu Dao nói đi là đi, hoàn toàn không chút sợ hãi.
Thậm chí sau này, Quân Tiêu Dao còn muốn đi tới những nơi không thể nói của Dị Vực tra xét.
Nhưng đối với Quân Tiêu Dao mà nói, một cái Đại Tế Huyết Địa thì tính là gì chứ?
Hắn chắp hai tay, chân đạp một cước chui vào bên trong.
Trong Đại Tế Huyết Địa vẫn mênh mông vô bờ sắc đỏ thẫm.
Đại địa như thể được máu tươi nhuộm dần mà thành, lộ ra sắc máu đỏ tươi.
Đúng lúc này, thiên địa xung quanh vang lên thanh âm nức nở.
Từng trận gió thổi, thê thê thảm thảm, có vô vàn thanh âm quỷ khóc sói tru vang vọng.
Bỗng nhiên, trên mặt đất nhuốm máu, hắc vụ bắt đầu nổi lên.
Tất cả oán linh vặn vẹo tản ra linh hồn ba động nổi lên.
Những oán linh này tản ra vô tận oán khí, bên ngoài hiện ra vô số khuôn mặt thống khổ như thể bất diệt vong linh bị thiêu trong liệt hỏa.
“A, đây là…”
Nếu tu sĩ khác tình cờ gặp phải một màn này thì chắc chắn sẽ phải sởn tóc gáy.
Quân Tiêu Dao lại hiếu kì.
Nhãn giới của hắn bất phàm, nhận ra nơi bắt nguồn.
Hình như là phược linh.
Cái gọi là phược linh cũng là bởi vì nguyên nhân nào đó, những oán niệm bất diệt vạn năm hội tụ vào một chỗ, không cách nào rời đi, sau trở thành ác linh hung ác khát máu.
Mà Đại Tế Huyết Địa, nghe tên liền biết, chắc chắn đại biểu cho sự giết chóc và điềm dữ nào đó.
Những phược linh này không thể rời khỏi Đại Tế Huyết Địa, vĩnh viễn bị giam ở nơi này.
Ngược lại trở thành kẻ trấn thủ.
Mà thực lực của phược linh có quan hệ trực tiếp với oán niệm và nỗi căm hận của bọn họ.
Mà lúc này, những phược linh xuất hiện này, tùy tiện một đầu liền có tu vi Thánh Nhân.
Cũng khó trách Đại Tế Huyết Địa có thể trở thành một trong những cấm địa của biên hoang.
Quả thực người bình thường không thể nào vượt qua được những thứ này.
Nhưng đối với Quân Tiêu Dao mà nói, những thứ này cũng không có gì khó khăn.
Quanh người hắn dâng trào hỗn độn khí tựa như đại dương mênh mông bao phủ tất cả.
Những phược linh ở xung quanh kia trực tiếp chôn vùi ở trong hỗn độn sóng triều.
Quân Tiêu Dao một đường ngang ngược đi vào.
Mà càng thâm nhập vào, cảnh tượng lại càng biến hóa.
Khe vực sâu trong đại địa có chứa nhiều hài cốt tinh thần của vị nào đó.
Không có một nhành cây ngọn cỏ nào sinh trưởng ở trong đó.
Hiển nhiên là bởi vì, Đại Tế Huyết Địa này từng trải qua trận đại chiến thảm khốc không gì sánh được, khiến mọi sinh cở ở nơi đây bị chôn vùi hoàn toàn.
“Năm đó nơi đây chắc chắn đã từng bùng nổ trận chiến cấp bậc Đế Giả.”
Chắc chắn ở đây đã từng có Đế Giả của Tiên Vực chiến đấu với bất diệt giả của Dị Vực.
Càng là như vậy thì Quân Tiêu Dao lại cũng tò mò, trong Đại Tế Huyết Địa này, rốt cuộc cất giấu bí mật cơ nào?
Quân Tiêu Dao tiếp tục thâm nhập vào.
Sau đó, hắn đụng phải vào tôn phược linh có thể so với Chí Tôn cường đại.
Có thể nói, cho dù là mầm mống Tiên Vực và nhi tử của vua chúa trong Dị Vực gặp phải, phỏng chừng cũng sẽ không dễ chịu, ắt phải trải qua một phen khổ chiến.
Mà Quân Tiêu Dao lại trực tiếp quét ngang, nghiền éo, dốc hết toàn lực.
Chứ nói chi là, Quân Tiêu Dao còn có Nguyên Thần Pháp Môn cỡ như Đại Nhật Như Lai, có thể tạo thành tổn thương to lớn đối với những oán linh này.
Rốt cuộc, Quân Tiêu Dao triệt để thâm nhập vào sâu bên trong Đại Tế Huyết Địa.
Nhìn một cái.
Một ngọn bạch cốt cự sơn cao hơn vạn trượng đứng sừng sũng sâu bên trong Đại Tế Huyết Địa.
Vạn dặm cát đỏ có một bạch cốt cự sơn đứng vững.
Một màn này vô cùng chấn động, đánh thẳng vào nhãn cầu.
Mà trên bạch cốt cự sơn có một tấm bia cổ màu đen.
Trước tấm bia cổ mọc một đám hoa màu đỏ.
Quân Tiêu Dao vừa nhìn, tấm bia cổ kia cực kỳ xa xưa, mà đám hoa kia là mạn đà la đỏ.
Phải biết rằng, trong Đại Tế Huyết Địa không còn sinh cơ, thế nhưng lại có một gốc mạn đà la đỏ mọc ngay cạnh tấm bia cổ màu đen.
Điều này thật khiến người khác nghi hoặc và sợ hãi.
Quân Tiêu Dao cũng có thể cảm nhận được, mạn đà la đỏ kia ẩn chứa lực lượng và pháp tắc chi lực cực kỳ mạnh mẽ.
Thậm chí còn mạnh hơn cả Vạn Linh Huyết Dược mà trước đó Quân Tiêu Dao lấy được!
Đây chắc chắn trân quý hơn nhiều so với tử dược, đối với người muốn đột phá đến Chí Tôn mà nói, nó chính là chí bảo tuyệt vời!
“Hoa mạn đà la…”
Hoa mạn đà la cũng không phải là hoa bỉ ngạn, vì vậy cũng không có quan hệ gì với Bỉ Ngạn Đế Tộc.
Hoa này chính là bông hoa kịch độc đại biểu cho báo thù và chấp niệm!
Quân Tiêu Dao suy tư, tộc nào trong Dị Vực có liên quan với hoa mạn đà la.
Nhưng càng nghĩ lại nghĩ không ra, chí ít hiện tại dường như Dị Vực cũng không có.
“Chẳng lẽ là một cổ tộc nào đó trong Dị Vực bị chôn vùi trong lịch sử?” Quân Tiêu Dao tính toán.
Bỗng hiên tầm mắt hắn rơi vào bạch cốt cự sơn.
Nhìn kĩ lần thứ hai, hô hấp của Quân Tiêu Dao khẽ chậm lại.
Từ xa nhìn lại, bạch cốt cự sơn đó lại là một cái đầu lâu to lớn!
Ngay từ đầu, Quân Tiêu Dao còn không chú ý tới.
Bây giờ nhìn kĩ, bỗng phát hiện bạch cốt cự sơn cao hơn vạn trượng kia chính là một cái đầu lâu trắng toát.
Cái này khiến người nhìn sợ hãi, tê dại cả da đầu.
Một cái đầu lâu lại cao tới vạn trượng, có thể sánh bằng một ngọn núi lớn.
Tới một trình độ nào đó mà nói, hình thể và thực lực lại tỉ lệ thuận với nhau.
“Chẳng lẽ cái đầu lâu này là của tôn hắc ám bất diệt giả đã chết ở đây?” Quân Tiêu Dao nhíu mày.
Bỗng nhiên hắn chú ý tới, ngay trán của cái đầu lâu trắng có một đạo ấn ký mơ hồ.
Nhìn kỹ, hình như là một cái lục mang ấn ký mơ hồ.