Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1310 - Chương 1310 - Kính Đại Hắc Thiên

Chương 1310 - Kính Đại Hắc Thiên
Chương 1310 - Kính Đại Hắc Thiên

Chương 1310: Kính Đại Hắc Thiên

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Mấy vị Chuẩn Đế lộ ra biểu tình nghiêm túc.

Bỗng nhiên, bên tai bọn họ vang lên một tiếng thở dài già nua:

“Hay là để bộ xương già này của ta tới đi, xem có thể vì Cửu Thiên Tiên Vực tận một phần lực hay không.”

Nghe được giọng nói này, trong mắt mấy vị Chuẩn Đế đều lộ ra nét mừng rỡ.

Giọng nói này, bắt nguồn từ một tôn đại đế!

Quân Tiêu Dao ở xa biên hoang đại tế huyết địa, đương nhiên không biết Tiên Vực bên này sẽ có động tác gì.

Giờ phút này, hắn nhìn Tô Hồng Y đã hoàn toàn thức tỉnh thiên mệnh Diệt Thế Lục Vương, khóe miệng nhếch lên một vòng ý cười.

Lần này hắn thực sự kiếm lời lớn rồi.

Lấy một giọt máu Hỗn Độn, lại được một vị diệt thế vương giả tiềm lực vô tận làm tôi tớ.

Hơn nữa còn là tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của mình.

Một bút này, lãi máu thật sự.

Có điều cũng là mắt nhìn của Quân Tiêu Dao cao. Nếu như đổi lại là những người khác thì tuyệt đối sẽ không phát hiện ra viên hoàng kim chôn ở bên trong hạt cát này.

Đương nhiên, lòng trung thành của Tô Hồng Y, Quân Tiêu Dao nhìn ở trong mắt.

Chỉ cần nàng không phản bội thì Quân Tiêu Dao cũng sẽ không bận tâm thật tình đối đãi nàng, hoàn toàn xem nàng như người một nhà.

“Bí mật của bộ tộc Hắc Thiên rốt cuộc là gì?” Quân Tiêu Dao dò hỏi.

Tuy hắn thông qua tin tức trên tấm bia đá màu đen đã có được suy đoán đại khái, nhưng hiển nhiên không có khả năng suy đoán chu toàn mọi mặt.

Tô Hồng Y không hề giữ lại bất kỳ thứ gì, thần niệm truyền lại. Những tin tức mà nàng biết, một năm một mười, khồng hề giữ lại, đều nói cho Quân Tiêu Dao.

Quân Tiêu Dao nhất thời giật mình.

Quả thực gần giống như suy đoán của hắn.

Lực hiến tế của bộ tộc Hắc Thiên rất nghịch thiên, cũng bởi vì vậy mà kết xuống rất nhiều kẻ thù.

Hơn nữa ngay cả chung cực đế tộc cổ xưa nhất cũng phải kiêng kỵ họ.

Cho nên mới một phen hãm hại bộ tộc Hắc Thiên, hoàn toàn xóa bỏ bộ tộc này, trở thành bộ tộc chìm ngập bên trong cổ sử.

Hơn nữa Đại Hắc Thiên Thần tế luyện ra Ma Hắc Thiên, bởi vì chấp niệm mà không ngừng luân hồi.

Chẳng qua lúc này, Quân Tiêu Tiêu Dao sẽ không để cho Tô Hồng Y nửa đường chết yểu nữa.

Nàng muốn trở thành phụ tá đắc lực nhất của mình đấy!

“Như thế, chiếc gương này chính là…”

Quân Tiêu Dao quay sang nhìn mặt kính cổ tối đen.

“Đây là diệt thế cấm khí, kính Đại Hắc Thiên, cũng là chí bảo của bộ tộc Hắc Thiên.”

Tô Hồng Y hơi ngoắc tay, kính Đại Hắc Thiên lập tức lăng không bay vút tới.

Lực lượng ẩn chứa và phẩm chất này, không hề thua kém chiến kích Thần Khóc của Quân Tiêu Dao.

“Thảo nào trước đó chiến kích Thần Khóc lại rung lên, thì ra chúng nó xem như có cùng nguồn gốc, nói cách khác, Diệt Thế Lục Vương, đều tự có một kiện diệt thế cấm khí của riêng mình.”

“Chiến kích Thần Khóc của ta, kính Đại Hắc Thiên của Tô Hồng Y, nếu như mấy vương khác xuất thế, hẳn là cũng sẽ có.”

Quân Tiêu Dao đang suy xét.

Hắn đột nhiên lại nhớ tới kẻ suýt chút nữa đã bị hắn xem nhẹ quên mất.

Tiểu mã phu bên người Đồ Sơn Quán Quán ấy. Nếu như hắn cũng là một trong sáu vương thì có lẽ sẽ đi tìm diệt thế cấm khí thuộc về hắn.

Trước đó Quân Tiêu Dao vẫn luôn cảm thấy, sau lưng chiến kích Thần Khóc còn có bí mật.

Bây giờ xem ra, sau lưng sáu kiện diệt thế cấm khí, có thể có liên hệ gì đó chăng?

Ví dụ như nói…

Giống như là sáu cái chìa khóa.

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Quân Tiêu Dao mà thôi.

“Công tử, vật này giao cho ngài.”

Hai tay Tô Hồng Y nâng kính Đại Hắc Thiên, cung kính đưa cho Quân Tiêu Dao.

Tuy món đồ này vốn nên thuộc về sở hữu của nàng.

Nhưng nàng vẫn như cũ không chút do dự tùy ý đưa cho Quân Tiêu Dao.

“Không cần, trước ngươi cứ giữ đi, lúc cần ta sẽ lấy.” Quân Tiêu Dao khoát tay áo.

Ngày sau có thể sẽ có lúc dùng đến, hiện tại còn không bằng để cho Tô Hồng Y thu vào, tăng thực lực của nàng lên.

“Đa tạ công tử.”

Gương mặt trắng nõn xinh đẹp thanh tú của Tô Hồng Y lộ ra một nụ cười mỉm.

Cái này thể hiện tín nhiệm của Quân Tiêu Dao với nàng.

Bởi vì liên quan đế Ma Hắc Thiên, tất cả lực nguyền rủa bên trong cơ thể Tô Hồng Y đều bị thanh trừ, sẽ không còn vết sẹo linh tinh gì đó hiện lên.

Tô Hồng Y của giờ phút này, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, dáng vẻ tươi cười rất thanh lệ, rất rực rỡ.

Đương nhiên, chỉ với Quân Tiêu Dao.

Nếu như đổi lại là bất kỳ ai khác, nàng vẫn như cũ là Ma hậu áo đỏ lãnh khốc vô tình.

“Được rồi, sự tình viên mãn, hành trình biên hoang, nên kết thúc rồi.”

Quân Tiêu Dao thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Mặc dù hắn cũng rất muốn trở về thẳng Tiên Vực, đi tìm Khương Thánh Y, trở lại Quân gia, gặp mặt những người quen thuộc này, cũng rất muốn chứng minh cho thế nhân biết, trận cục đánh cờ với thiên đạo lần này, là Quân Tiêu Dao hắn thắng.

Nhưng mà… Quân Tiêu Dao vẫn còn có chuyện chưa hoàn thành ở Dị Vực.

Sự tình Hồn Thư, bí mật đằng sau Diệt Thế Lục Vương, quan hệ giữa đế tộc Bỉ Ngạn và nữ tử mặt quỷ, còn có quan trọng nhất là.

Phụ thân của hắn, Quân Vô Hối, đến cùng đang ở đâu, đang bố trí ván cờ gì?

Bởi vì những chuyện này nên Quân Tiêu Dao tạm thời không thể trở về Tiên Vực được.

Nhưng có thể tưởng tượng được, nếu như Quân Tiêu Dao dùng mặt thật trở về Tiên Vực thì sẽ gây ra chấn động cỡ nào.

Sợ là hai giới Tiên Vực và Dị Vực đều phải sinh ra động đất cấp mười tám, dấy lên sóng to gió lớn.

“Hồng Y, đi thôi.”

Ánh mắt Quân Tiêu Dao lại lần nữa nhìn về phía thiên kiêu Tiên Vực đằng xa.

Đám người Cổ Đế Tử, chết cũng không dám tiến lên một bước.

Một chiêu Thần Chi Tế kia, đúng là đã trấn trụ toàn bộ thiên kiêu Tiên Vực.

Quân Tiêu Dao cũng không vội, chờ sau khi trở về Tiên Vực rồi lại chỉnh đốn tra tấn bọn họ.

Hắn còn cảm giác được một đạo ánh mắt rơi vào trên người mình.

Là Linh Diên.

“Phát hiện ra một chút rồi sao, có điều, cũng chỉ cho rằng là ảo giác mà thôi.”

Quân Tiêu Dao nhìn Linh Diên, nghĩ thầm.

Hắn có thể cảm giác được, Linh Diên dường như có một chút tình cảm khác lạ với hắn.

Nhưng Quân Tiêu Dao rất lý trí.

Hết thảy những thứ này, chờ trở lại Tiên Vực sẽ giải quyết.

Ngay lúc Quân Tiêu Dao dẫn theo Tô Hồng Y định rời đi.

Bỗng nhiên, bước chân Quân Tiêu Dao dừng lại.

Thần giác nhạy cảm của hắn phát hiện được một tia cảm giác nguy hiểm cực độ.

Bình Luận (0)
Comment