Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1331 - Chương 1331 - Huyết Linh Thánh Nữ Ra Đi

Chương 1331 - Huyết Linh Thánh Nữ ra đi
Chương 1331 - Huyết Linh Thánh Nữ ra đi

Chương 1331: Huyết Linh Thánh Nữ ra đi

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Không cần phải nhìn mặt Quân Tiêu Dao, chỉ cần nhìn thấy hỗn độn khí và uy áp Chí Tôn này, thân phận của hắn đã rõ rành rành.

“Ngươi là Hỗn Độn Thể!”

Ánh mắt Phệ Thần Đế Tử chấn động. Thân phận của Quân Tiêu Dao nằm ngoài dự tính của gã.

Huyết Linh Thánh Nữ nghe vậy thì đầu óc cũng kêu ong ong, giống như có trăm nghìn đợt sấm sét đang nổ đì đùng.

“Hắn… Hắn là chiến thần thế hệ trẻ trong Dị Giới chúng ta – Hỗn Độn Thể?” Huyết Linh Thánh Nữ ngơ ngác, vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Hỗn Độn Thể chính là đối tượng nàng ta vừa sùng bái vừa ao ước. Trong chiến tích Biên Hoang, một mình Quân Tiêu Dao đã giết chết hơn mười thiên kiêu hạt giống của Tiên Vực, lại còn sống sót dưới tay Đại Đế. Đây là một sự tích truyền kỳ, khiến cho Huyết Linh Thánh Nữ ngày nhớ đêm mong.

Nhưng nàng ta biết thân phận Thánh Nữ Vương Tộc của bản thân chỉ là một hạt bụi so với Quân Tiêu Dao, vốn chẳng đáng nhắc tới. Thế mà bây giờ người bị nàng ta giễu cợt lại chính là người mà nàng ta sùng bái ngưỡng mộ nhất. Điều này khiến Huyết Linh Thánh Nữ không thể tin nổi, cũng không thể chấp nhận được.

“Đây… Đây hoàn toàn là hiểu lầm, ta không biết…” Huyết Linh Thánh Nữ luống cuống, vội vàng giải thích.

Quân Tiêu Dao không nói tiếng nào, chỉ nhìn nàng ta với ánh mắt lạnh nhạt.

“Đừng, đừng mà!”

Huyết Linh Thánh Nữ sợ hãi, bèn xoay người lại định nhờ Phệ Thần Đế Tử che chở.

“Đế Tử đại nhân, mau cứu ta với!” Huyết Linh Thánh Nữ la lên.

Thế nhưng Phệ Thần Đế Tử vẫn tỏ vẻ thờ ơ, hoàn toàn không hề đặt sự chú ý lên người nàng ta.

Gương mặt Huyết Linh Thánh Nữ tràn ngập vẻ hối hận và tuyệt vọng. Đến giờ nàng ta mới nhận ra mình là một đứa con rơi có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Một khắc sau, đầu Huyết Linh Thánh Nữ nổ tung, hương tiêu ngọc vẫn.

Không chỉ có Huyết Linh Thánh Nữ mà còn có những thiên kiêu của những Vương Tộc khác lần lượt nổ đầu mà chết. Đối với những người này, Quân Tiêu Dao sẽ không thương hại chút nào.

Thấy những thiên kiêu Vương Tộc lúc trước còn cao cao tại thượng, xem nô tộc là con sâu cái kiến lần lượt bỏ mình, trong lòng các sinh linh nô tộc vô cùng sung sướng. Bọn họ cũng biết rõ địa vị của Quân Tiêu Dao, bởi vì dạo này hắn thật sự quá nổi tiếng ở Dị Vực. Có thể nói từ sinh linh Chung Cực Đế Tộc ở vùng đất không thể nói đến sinh linh nô tộc hèn mọn đều biết ở Dị Giới có một vị Hỗn Độn Thể vạn cổ vô song. Đó là nhân vật nghịch thiên đầu tiên giành được một tia hi vọng sống trong tay Đại Đế khi chỉ mới tới cảnh giới Chí Tôn.

Ngay cả Thác Bạt Vũ cũng không tài nào ngờ được vị thần sứ này có địa vị lớn đến như vậy!

“Không ngờ thần sứ đại nhân lại là vị chiến thần Hỗn Độn kia!” Thác Bạt Vũ kích động đến mức run rẩy.

Thần vận mệnh và sáng thế quả là nghịch thiên! Ngay cả một thần sứ tùy tiện xuất hiện cũng là Hỗn Độn Thể kinh thế vô song.

“Không ngờ thân phận thật sự của thần sứ đại nhân lại chính là vị chiến thần vô song kia.” Đôi mắt xinh đẹp của Thác Bạt Lan cũng sáng lên.

Lúc này đây, tín ngưỡng trong lòng tất cả các sinh linh nô tộc lại càng thêm chắc chắn. Chỉ trong chớp mắt, Quân Tiêu Dao đã nhận ra sức mạnh tín ngưỡng trong tiểu vũ trụ trong cơ thể hắn đã tăng lên một khoảng lớn, hơn nữa còn càng tinh khiết hơn lúc trước.

Quân Tiêu Dao cong môi. Đây mới chính là lý do hắn bằng lòng tự mình tới đây cứu viện. Nếu không thì hắn cũng chẳng muốn quan tâm đến sống chết của những nô tộc kia.

Thấy đám người Huyết Linh Thánh Nữ chết đi, Phệ Thần Đế Tử chẳng chớp mắt lấy một cái. Những sinh linh Vương Tộc này cùng lắm chỉ là cu li gã gọi tới làm việc cho mình mà thôi. Bọn họ chết thì cũng chết rồi, chẳng có liên quan gì tới gã cả.

“Nếu vị này là Hỗn Độn Thể, vậy người còn lại là… Lạc Vương của học phủ Chiến Thần.”

Phệ Thần Đế Tử nhìn sang Lạc Tương Linh. Vẻ mặt của gã rất nghiêm trọng, gã biết hôm nay mình chọc phải phiền phức rồi.

“Đáng ghét, tại sao nhân vật cỡ này lại chạy tới đây, còn ra mặt cho đám nô tộc kia nữa.”

Phệ Thần Đế Tử không tài nào hiểu được, thế nhưng ngoài mặt gã vẫn cười nói: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là chiến thần nổi tiếng dạo gần đây.”

“Ngươi đả thương người của ta, việc này phải giải quyết như thế nào?” Quân Tiêu Dao hỏi thẳng.

“Sao thế, đường đường là chiến thần đại nhân mà lại có quan hệ với những nô tộc ti tiện này à?” Phệ Thần Đế Tử thản nhiên hỏi.

“Nô tộc thì sao, mạng của nô tộc không phải là mạng à? Huống hồ ta còn là thần sứ của thần vận mệnh và sáng thế, ta phải quan tâm đến sự cực khổ của bọn họ chứ.” Quân Tiêu Dao nói vô cùng chính nghĩa.

“Thần sứ đại nhân!”

Đôi mắt của Thác Bạt Vũ, Thác Bạt Lan và các tộc trưởng nô tộc đều đỏ bừng. Chiến thần mà ngay cả Đế Tộc cũng phải cúi đầu khom lưng lại quan tâm thương cảm cho bọn họ đến như vậy. Lúc này đây, hàng triệu sinh linh nô tộc lại càng điên cuồng súng bái tín ngưỡng Quân Tiêu Dao cùng thần vận mệnh và sáng thế.

Kỹ thuật diễn của Quân Tiêu Dao có thể khiến cho Chuẩn Bất Hủ như Lạc Tương Linh lún sâu vào chứ nói chi đến những sinh linh nô tộc này. Nhưng đúng là Quân Tiêu Dao đã cứu mạng bọn họ, không tính là lừa gạt hoàn toàn được.

“Lời ngươi nói…”

Phệ Thần Đế Tử cảm thấy có điều gì đó không đúng. Thần linh không biết ở đâu ra này lại còn có thần sứ? Hơn nữa còn là chiến thần Hỗn Độn tiếng tăm lừng lẫy? Vừa nghĩ đã thấy hoang đường và không thể tin nổi. Thậm chí Phệ Thần Đế Tử còn có cảm giác như sắp bị lừa.

Gã cảnh giác nói: “Nếu đã là như vậy, nể mặt quan hệ giữa ngươi và Lạc Vương, ta sẽ tha cho đám nô tộc kia.”

Bình Luận (0)
Comment