Chương 1345: Thập Vĩ Diệt Thiên Bàn, nghiền ép tuyệt đối
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Không, không có khả năng!”
Vân Tiểu Hắc tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình là hàng nhái.
Đang là một kẻ địa vị ti tiện, sau đó trở thành người bề trên. Gã tuyệt đối không lại để cho mình rơi xuống.
Ta vốn có thể chịu đựng được bóng tối, nếu như ta chưa từng thấy qua mặt trời.
Vân Tiểu Hắc đã thấy được mặt trời, cho nên gã rốt cuộc đã không cách nào chịu đựng được bóng tối trước đó.
Lực lượng cuộn trào mãnh liệt, bành trướng ở bên trong cơ thể Vân Tiểu Hắc.
Miệng vết thương thật lớn ở trước ngực gã, đúng là dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được bắt đầu khép lại.
“Chỉ là ta chủ quan mà thôi.”
Vân Tiểu Hắc tế ra một kiện chí bảo.
Đó là một mặt luân bàn đen như mực, đón gió căng phồng lên, vô cùng to lớn, quả thực giống như là một bức màn trời màu đen nghiền ép đi tới.
Trong lúc luân bàn chuyển động, dễ dàng liền ép sụp hư không.
Giống như cả phương thiên địa, đều phải ở trước mặt cái luân bàn này bị nghiền nát thành bột mịn.
“Uy áp thật là khủng khiếp, đó là binh khí gì?”
Mọi người đang có mặt ở đây, ở dưới luân bàn, chỉ cảm thấy nhỏ bé như sâu kiến.
Hiện tại kẻ đang điều khiển cái luân bàn kia, Vân Tiểu Hắc vẫn chỉ là Chí Tôn Cảnh mà thôi.
Nếu như đổi lại là cường giả cái thế khác thì tuyệt đối có uy áp hủy thiên diệt địa!
“Hừ, quả nhiên.”
Quân Tiêu Dao không ngạc nhiên lắm, ngược lại ở trong dự liệu của hắn.
Diệt Thế Lục Vương, từng người đều có một kiện diệt thế cấm khí riêng.
Diệt thế cấm khí này, dường như cũng có bí mật.
Diệt thế cấm khí của Vân Tiểu Hắc, có lẽ chính là mặt luân bàn này.
“Thập Vĩ Diệt Thiên Bàn!”
Vân Tiểu Hắc thôi động cấm khí cá nhân của hắn.
Từng đường sáng đen, từ trong Thập Vĩ Diệt Thiên Bàn khuếch tán đi ra, mỗi một sợi ánh sáng đen đều xé rách thương khung.
Những nơi đảo qua, hết thảy đều bị phân giải, chôn vùi, thành hình thái hạt căn bản ban sơ.
Cấm khí này, nếu như ở trong tay của một vị bất hủ vương, có thể dễ dàng hủy diệt một phương tinh vực mênh mông.
“Chết!”
Vân Tiểu Hắc gần như là thôi động toàn bộ lực lượng bản thân, mười cái đuôi hồ phía sau rối loạn.
Trong lúc Thập Vĩ Diệt Thiên Bàn chuyển động, phát ra ánh sáng màu đen chôn vùi, trấn giết tới Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao cũng không có lấy chiến kích Thần Khóc ra.
Thậm chí ngay cả Đại La Kiếm Thai cũng không lấy ra.
Bởi vì đối đầu với một tên mã phu, còn không đến mức để hắn phải vận dụng binh khí.
Trong cơ thể Quân Tiêu Dao, tế bào như là thế giới, đang va chạm, bắn ra tiếng động kinh hoàng.
Lực lượng của năm trăm hai mươi thế giới Tu Di, gia trì ở phía trên quyền phong.
Cộng thêm gia trì của thân thể pháp tắc và Thần Ma Đại Lực Thần Thông.
Một quyền này của Quân Tiêu Dao, hầu như đồng nghĩa với lực lượng bản thân.
Thậm chí còn chưa ra quyền, không gian xung quanh hứng chịu cỗ lực lượng kinh khủng kia đã trực tiếp không tiếng động sụp xuống.
Một quyền ra!
Trời cao nứt!
Bầu trời mười vạn dặm mênh mông, tựa như là bị tay của cổ thần đánh cho nát bấy, các loại mảnh vỡ không gian nát vụn bay tứ tán.
Đồ Sơn Minh Phi thấy thế, tay vội vàng bấm ấn quyết, tế ra trận pháp dưới chân Đồ Sơn, ngăn chặn cơn sóng dữ.
Ầm!
Một tiếng nổ nặng nề giống như hành tinh đâm vào nhau vang lên.
Thập Vĩ Diệt Thiên Bàn trực tiếp bị một quyền của Quân Tiêu Dao đánh bắn bay ra, đâm ngược về phía Vân tiểu Hắc.
Bùm bùm!
Thân thể Vân Tiểu Hắc vừa mới khôi phục lại lần nữa bị thương nặng.
Nửa người bị đụng nát, máu thịt bắn tung tóe.
Một đòn này gần như đã lấy đi nửa cái mạng của Vân Tiểu Hắc.
Vân Tiểu Hắc khó mà tiếp thu được, không thể tin nói: “Vì cái gì, ta cũng là diệt thế vương giả, vì sao vẫn là loại kết quả này?”
Gã ngay cả diệt thế cấm khí cũng đã tế ra, vì sao còn không phải là đối thủ của Quân Tiêu Dao?
Nét mặt Quân Tiêu Dao không đổi, thản nhiên nói: “Mặc dù đồng dạng là Diệt Thế Lục Vương, nhưng năng lực của ta, đủ để giết ngươi chết trăm ngàn lần.”
“Cho nên, đừng có nhảy nhót ở trước mặt ta.”
Mặc dù lời Quân Tiêu Dao nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại không khác gì một cái búa tạ, hung hăng nện vào trong lòng Vân Tiểu Hắc, khiến cho đạo tâm của gã sụp đổ.
Hơn nữa còn là thua thảm ở trước mặt nữ thần nhà mình.
Cái loại được nâng lên cao cao tại thượng rồi lại nện xuống khuất nhục này, quả thực khiến cho Vân Tiểu Hắc khó bề tiếp nhận.
Thà là như vậy, chẳng thà ngay từ đầu đừng có cỗ lực lượng này thì hơn.
Đỡ phải mất mặt!
“Công tử quả nhiên là vô địch!”
Thấy ngay cả thập vĩ diệt thế hắc hồ mà cũng mấy chiêu thua thảm ở trong tay Quân Tiêu Dao, đôi mắt đẹp của Đồ Sơn Quán Quán lại càng sáng hơn.
Về phần Vân Tiểu Hắc thụ thương sâu nặng, thảm không nỡ nhìn kia. Đồ Sơn Quán Quán chưa từng liếc mắt nhìn lại một lần.
Nếu như là trước đó, xem ở phân thượng là người chăn người của mình, Đồ Sơn Quán Quán còn có thể chiếu cố một hai.
Nhưng vẻ mặt Vân Tiểu Hắc đạt được lực lượng, tiểu nhân đắc chí kia đã khiến cho Đồ Sơn Quán Quán hoàn toàn chán ghét, nghĩ thầm sao lúc trước mình lại nhặt được một tên khốn nội tâm vặn vẹo như vậy chứ.
Thấy Đồ Sơn Quán Quán ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn mình lấy một lần, tim của Vân Tiểu Hắc như thể rạn nứt.
Đau thấu tim gan!
Bây giờ gã và Đồ Sơn Quán Quán đã thật sự trở thành người qua đường rồi.
Thậm chí, Đồ Sơn Quán Quán còn có chút căm thù lẫn chán ghét gã.
Trong mắt Vân Tiểu Hắc, oán hận nồng đậm ẩn sâu.
Nhìn tới ánh mắt mà Vân Tiểu Hắc nhìn mình, trong mắt Quân Tiêu Dao cũng có lãnh ý.
Ngoại trừ muốn nuôi rau hẹ ra, bằng không hắn làm việc luôn luôn là diệt cỏ tận gốc.
Quân Tiêu Dao thẳng ra tay, trấn giết tới Vân Tiểu Hắc.
Đồ Sơn Minh Phi thấy cảnh này, môi đỏ hơi há ra, muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói gì.
Tâm tư bà ta xoay chuyển trăm lần.
Vân Tiểu Hắc có thế nào cũng coi như người của Đồ Sơn Hồ Tộc, lại là huyết mạch thập vĩ diệt thế hắc hồ đã thức tỉnh. Với Đồ Sơn đế tộc mà nói, rất có giá trị.
Kết quả tốt nhất, đương nhiên là Quân Tiêu Dao và Vân Tiểu Hắc đều trở thành con rể của Đồ Sơn đế tộc.
Chẳng qua bây giờ, Đồ Sơn Minh Phi cũng biết, điều này cơ bản không có khả năng.
Năm nữ nhi nhà mình, không có một đứa nào liếc mắt nhìn tới Vân Tiểu Hắc một lần.