Chương 1346: Lực lượng của Vân Tiểu Hắc
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cho dù là bà ta, nếu như phải lựa chọn giữa hai người thì cũng sẽ không chút do dự mà lựa chọn Quân Tiêu Dao.
Tuyệt đối không phải bởi vì hắn đẹp trai.
Các phương diện đều đã nói lên, Vân Tiểu Hắc y như một tên nhà giàu mới nổi.
Hơn nữa tâm tính không ổn định, ai biết được tương lai sẽ náo ra chuyện thiêu thân gì.
Cho nên Đồ Sơn Minh Phi thở dài một tiếng, rất sáng suốt khi lựa chọn không chen vào.
Mà đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên:
“Dừng tay, Diệt Thế Lục Vương thần thoại trong truyền thuyết, vậy mà lại tự giết lẫn nhau, còn thể thống gì nữa!”
Mấy vị lão giả hiện thân, khí tức cường đại.
Cấp độ đều ở Thiên Tôn, Huyền Tôn.
“A, đó là trưởng lão của Minh Chiếu đế tộc!”
“Còn có đại nhân vật của bộ tộc Minh Chiếu!”
“Đó là trưởng lão của bộ tộc Kế Mông!”
Mọi người đều giật mình, những cường giả này đều là của bất hủ đế tộc, vậy mà giờ phút này lại cùng nhau hiện thân, nhìn qua giống như là muốn làm chỗ dựa cho Vân Tiểu Hắc.
Vả lại bọn họ đều có một điểm chung, đều là thế lực có thù oán với Quân Tiêu Dao!
Nhìn những Bất Hủ Đế tộc này hiện thân, Quân Tiêu Dao có hơi kinh ngạc quay sang nhìn Vân Tiểu Hắc, nói.
“Không sai, đúng là ta đã xem thường ngươi.”
Vân Tiểu Hắc thôi động sức mạnh hắc hồ diệt thế trong cơ thể, đang khôi phục thương thế.
Gã cười lạnh một tiếng, không nói gì.
Chắc tất cả mọi người đều coi gã là Lăng Đầu Thanh.
Chỉ có Vân Tiểu Hắc tự biết.
Đương nhiên sẽ không có khả năng gã một mình đến đây cướp dâu.
Mà gã đã hoàn toàn chuẩn bị xong từ trước.
Gã âm thầm lấy thân phận Diệt Thế Vương giả của mình liên hệ với những Bất Hủ Đế tộc có cừu oán với Quân Tiêu Dao.
Từ đó, bọn họ đạt thành điều kiện.
Đương nhiên, những Bất Hủ Đế tộc này rất nguyện ý tạo mối quan hệ với mộột vị Diệt Thế Vương giả, nói không chừng còn có thể lôi kéo vào tộc mình.
Huống chi, bọn họ còn có chung một kẻ địch, Quân Tiêu Dao.
“Bây giờ mới biết đã xem thường ta à?” Vân Tiểu Hắc lạnh lùng cười.
“Ban đầu còn tưởng ngươi là một tên cực kỳ ngu xuẩn, hiện tại xem ra chỉ là hơi ngu thôi.” Quân Tiêu Dao thản nhiên nói.
“Cái gì?”
Vân Tiểu Hắc nổi giận, suýt nữa thì vỡ tim.
Con mẹ nó đây là khen người hay chửi người?
Nghe vậy, Đồ Sơn ngũ mỹ đều che miệng cười khanh khách.
“Tiên sinh không nói nhiều, nhưng mà độc. Chắc hẳn tiên sinh là người của Tổ An nhất tộc nhỉ?” Dstt cười hỏi.
Tổ An nhất tộc, cũng là một mạch Bất Hủ Đế tộc của dị vực.
Bộ tộc này cực kỳ kỳ lạ, sinh linh trong tộc đều không có mẹ, đều là sinh sản đơn tính.
Không chỉ thế, họ còn hết sức thống hận tất cả các sinh linh mẫu hệ khác.
Vẫn thường xuyên chào hỏi nương của các tộc quần khác.
Lập chí muốn biến tất cả sinh linh thiên hạ thành cô nhi.
Mà thần thông bản mệnh huyết mạch của Tổ An nhất tộc chính là Ngôn Xuất Pháp Tùy.
Nghĩa đúng như tên, chỉ cần pháo miệng cũng có thể phun chết người.
Thần thông trấn tộc Ni Mã Tử Liễu, uy năng vô cùng mạnh.
Không biết nương của bao nhiêu cường giả đã bị một thức đại thân thông này chửi chết.
Cho nên, bộ tộc này cũng được gọi là Tổ An Liệp Mã Nhân.
Quân Tiêu Dao nói chuyện khá là độc địa, nên khiến cho Đồ Sơn ngũ mỹ nhớ tới Tổ An nhất tộc.
Đương nhiên, đây chỉ là lời trêu chọc thôi.
Các nàng cũng biết Quân Tiêu Dao không thể là người Tổ An được.
Vì nếu hắn là người Tổ An, Đồ Sơn Minh Phi đã sớm nguy hiểm rồi.
Quân Tiêu Dao nhìn Vân Tiểu Hắc, nói: “Biết vì sao ta nói thế không?”
“Bởi vì ngươi ngu đến mức tưởng tìm đưược mấy cái chỗ dựa là đã có được sức mạnh. Nếu ta muốn giết ngươi, không ai ngăn cản được.”
“Làm càn!”
Trưởng lão Minh Chiếu Đế tộc và Ma Cật Đế tộc đều lạnh giọng quát lên.
Bọn họ đều đã hiện thân rồi mà Quân Tiêu Dao vẫn không thèm để vào mắt.
“Vậy thử một chút đi.”
Quân Tiêu Dao vừa mới chuẩn bị hành động, chợt nhận ra cái gì đó, bèn dừng lại.
“Tới cũng tới rồi, vì sao không ra gặp mặt?”
Quân Tiêu Dao bất chợt hỏi một câu khiến rất nhiều người ngớ ra khó hiểu.
“Muốn làm cái trò mê hoặc gì đấy?” Vân Tiểu Hắc lạnh lùng nhìn hắn.
Bầu không khí lặng đi.
Trong sự an tĩnh này.
Một giọng nói kiều mị tận xương vang lên.
“Ha ha, Đệ Nhất Vương đại nhân, ngài quen với khí tức của nô nô vậy sao? Một chút đã ngửi thấy?”
Giọng nói mập mờ tận xương, người nghe mà bủn rủn cả người.
Nơi xa, hư không vỡ ra, một bóng hình xinh đẹp diễm tuyệt giấu trong đó hiện ra.
Chỉ một hơi thở thôi, bóng hình xinh đẹp kia như u mị hiện ra bên cạnh Quân Tiêu Dao.
Thân thể mềm mại dán sát lấy Quân Tiêu Dao.
Bây giờ hắn mới có thể nhìn rõ hình dáng tướng mạo của nữ tử trước mắt đây.
Đây là một nữ tử nghiêng nước nghiêng thành, hoa dung nguyệt mạo.
Luận về nhan sắc, tuyệt đối không kém Đồ Sơn ngũ mỹ.
Hàng mi cong như mảnh trăng khuyết mềm như lá liễu rủ, da trắng như tuyết, thịt nhẹ như gió, một cái nhăn mày hay một nụ cười đều tản mát ra phong tình động long người.
Một đôi mắt to trong veo như nước, câu hồn đoạt phách, hai mi thon dài, mũi ngọc ngạo nghễ, môi đỏ rực rỡ, cực kỳ gợi cảm.
Thân hình nàng cũng rất hoàn mỹ, đường cong chập trùng mê người.
Bất giác, ánh mắt của Quân Tiêu Dao rơi trúng bộ ngực của nàng mà hắn cũng không biết.
Chọc cho nàng hờn dỗi: “Nhất Vương Điện, nhìn cái gì đó?”
“Ha ha, thú vị.” Quân Tiêu Dao nói.
Ngay trên bộ ngực trắng nõn sung mãn của nữ nhân này có một đạo ấn ký lục mang tinh màu đen, cực kỳ mới.
Ấn ký Lục Mang Tinh của các Diệt Thế Vương giả khác nếu không phải ở cổ tay thì là phần bụng.
Nàng này còn khắc ở ngay ngực, song ngực dập dồn, ấn ký cũng rung rung.
Đương nhiên, thân phận của nàng cũng được bày ra đó.
Cũng là một trong Lục Vương.
Chỉ là cách xưng hô của nàng với mình khiến cho Quân Tiêu Dao khá tò mò.
Đệ Nhất Vương - Nhất Vương Điẹn.
“Xem ra cô nàng này biết tin tức sâu đây.” Quân Tiêu Dao nghĩ bụng vậy.