Chương 1387: Nại Lạc bùng nổ, một quyền đấm bay
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ta đang nằm mơ sao?”
“Sao có thể, thiếu chủ phế vật kia lại đột phá tới chí tôn!”
“Trời ạ, ta không thể chấp nhận nổi, về sau nói chuyện phiếm đã không còn việc vui rồi.”
Rất nhiều sinh linh đều khiếp sợ, sắp trừng tròng mắt rớt ra ngoài.
Loại chuyển biến này quá mức hí kịch.
“Chẳng lẽ người tạo ra ấn ký ngôi sao sáu cánh màu đen vào khoảng thời gian trước chính là Nại Lạc, hắn là một trong những Diệt Thế Lục Vương?”
Cũng có người suy đoán.
“Không đúng, lần này không có sao sáu cánh hắc ám hiện hóa.”
Rất nhiều người đang chấn động, đồng thời cũng cảm thấy thật nghi hoặc.
“Nại Lạc, ngươi...”
Gia gia của Nại Lạc kích động đến không kềm chế được!
Tôn nhi của ông ta không phải phế vật!
Mà là thiên tài, thiên tài trong vạn người không có lấy một!
“Cho nên ta nói các ngươi mới là có mắt không tròng!” Nại Lạc cười nhếch miệng, vô cùng tà ác lạnh lẽo.
Phong ấn bị phá tan, Nại Lạc cảm giác mỗi một tế bào trong thân thể mình đều tràn ngập sức mạnh xưa nay chưa từng có. Tà lực sinh ra đã có sẵn tràn ngập mỗi một góc trong cơ thể, thậm chí là mỗi một tế bào.
Trong mơ hồ, một bóng dáng khủng bố như ma thần hiện lên trong ý thức của hắn ta. Sau lưng bóng dáng kia còn có một ma ảnh nguy nga, có tới tám cái đầu.
Là Bát Kỳ Tà Thần!
Nại Lạc lập tức phản ứng lại, thì ra hắn ta thật sự là sủng nhi của tà thần!
Kiềm chế vui sướng cực độ trong lòng, Nại Lạc lại nhìn về phía Hoàng Tuyền.
“Hiện tại ngươi đã biết mình từ hôn là buồn cười cỡ nào chưa” Nại Lạc lãnh khốc nói
Sức mạnh cường đại mang đến tự tin tuyệt đối.
Khuôn mặt Hoàng Tuyền tái nhợt, lại vẫn cắn răng, quật cường nói: “Tuy rằng ta không biết rốt cuộc tình huống của ngươi là như thế nào.”
“Nhưng cuộc đời của ta do ta làm chủ, hiện tại ta vẫn không có khả năng thành thân với ngươi!” Hoàng Tuyền kiên quyết mà nói,,
Tuy hiện tại Nại Lạc không giống dĩ vãng, nhưng trong lòng nàng, hắn ta vẫn không thể sánh bằng với Quân Tiêu Dao.
“A, buồn cười, xem ra trong mắt ngươi, hắn mới là lang quân như ý phải không?”
“Một khi đã vậy, Ngọc Tiêu Dao ngươi có can đảm đấu một trận với ta không?” Nại Lạc nhìn về phía Quân Tiêu Dao.
Giọng điệu cuồng ngạo hống hách như muốn lên trời, có sức mạnh liền bành trướng, huống chi còn là sức mạnh tà thần.
Nại Lạc cho rằng mình đã là sủng nhi của tà thần, cho dù là đối mặt với vương giả diệt thế là Quân Tiêu Dao, hắn ta vẫn hết sức tự tin.
“Ta?” Quân Tiêu Dao chỉ chỉ chính mình, Nại Lạc này thật là biết gây chuyện.
“Không sai, chính là ngươi, ngươi có giỏi thì...”
Nại Lạc còn chưa nói xong thì sắc mặt lập tức biến đổi.
Trong nháy mắt, Quân Tiêu Dao trực tiếp xuất hiện trước mặt hắn.
Một quyền trấn áp xuống!
Oanh!
Cả người Nại Lạc bị đánh văng ra như con diều bay ngược, hắn ta chìm vào mặt biển nơi xa, nhấc lên sóng lớn động trời!
“Xin lỗi, lặp lại lần nữa?” Quân Tiêu Dao khoanh tay giẫm trên hư không.
Buông lời hung ác với hắn?
Vậy xin lỗi, Quân Tiêu Dao sẽ không cho Nại Lạc cả cơ hội buông lời hung ác.
Trường hợp nhất thời an tĩnh, cảnh tượng này khiến tất cả mọi người cứng họng.
Nếu nói Nại Lạc bùng nổ, đột phá đến chí tôn đã vượt qua tưởng tượng của mọi người, vậy một quyền của Quân Tiêu Dao đã hoàn toàn kết thúc loại tưởng tượng này.
“Quả nhiên, rác rưởi vẫn là rác rưởi, phế vật vẫn là phế vật.”
“Cho dù đột phá tới chí tôn cũng là một phế vật, không đấu lại được với chiến thần đại nhân.”
Rất nhiều sinh linh ở đây giao lưu thần niệm, sự khiếp sợ ban đầu trong đôi mắt cũng trở nên bình tĩnh lại.
Vậy xem ra, Nại Lạc đột phá đến chí tôn, cũng không gì ghê gớm lắm, vẫn là cùi bắp mà thôi.
“Nại Lạc!” Gia gia của Nại Lạc và các một sinh linh Bát Kỳ Đế Tộc đều nhịn không được kinh hô lên.
Ban đầu, Nại Lạc đột phá chí tôn làm bọn họ mừng rỡ lại cảm thấy bất ngờ, cứ như thiên kiêu tuyệt thế ngày nào lại về rồi.
Kết quả chỉ cứng được ba giây thì đã bị Quân Tiêu Dao đánh bay bằng một quyền.
Sự tương phản trước và sau thật khiến người ta câm nín.
Cho dù là Hoàng Tuyền sắc mặt tái nhợt cũng nhịn không được mà phì một tiếng bật cười.
Oanh!
Nơi xa, mặt biển phẳng lặng nổ tung, nhấc lên gợn sóng vạn trượng, một bóng dáng chật vật lao ra từ đáy biển, rõ ràng là Nại Lạc.
Chỉ là giờ phút này, quần áo trên người hắn ta rách nát, ở ngực xuất hiện một lỗ máu thật lớn.
Hiển nhiên là do uy lực của một quyền của Quân Tiêu Dao gây ra.
Quân Tiêu Dao thấy thế thì trong mắt cũng hiện lên một tia ngạc nhiên, nói một cách không khách sáo thì lấy sức mạnh nhục thân hiện tại của hắn, tùy tiện tung ra một quyền, cho dù là chí tôn cùng cấp bậc thì thân thể cũng nổ tung, không mấy ai có thể chống đỡ được.
Trước kia cả Tiểu Thiên Tôn nhất mạch Lam Sắc Bỉ Ngạn Hoa, chỉ bàn về mặt nhục thân thì cũng không ngăn được Quân Tiêu Dao.
Kết quả hiện tại ngực Nại Lạc chỉ xuất hiện một lỗ máu, chuyện này nằm ngoài dự đoán của Quân Tiêu Dao.
Nại Lạc khụ ra một ngụm máu, sắc mặt lãnh lệ đến vặn vẹo, còn mang theo vẻ mặt khó tin.
Dù sao hắn ta cũng mới phá phong, đột phá đến chí tôn, mà đã bị Quân Tiêu Dao dùng một quyền làm chật vật như thế.
Còn chưa bắt đầu ngầu lòi thì mình lại biến thành như thế này, đổi lại là ai cũng không thể chấp nhận được.
“Ngươi đánh lén ta?!” Nại Lạc lạnh giọng mà quát lên.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao rất lạnh nhạt.
“Cũng không phải con nít, nói lời nói không cảm thấy ấu trĩ à?”
Ở dị vực tàn khốc không có công bằng gì đáng để nói. Có thể đánh bại người khác, có thể sống sót thì chính là người thắng.
Cái gọi là công bằng đạo nghĩa đều không tồn tại ở dị vực, nắm tay lớn mới là đạo lý đứng đầu.
“Ngươi...” Ngực Nại Lạc phập phồng, có tà lực màu tím đen hội tụ ở ngực.
Cái lỗ máu chảy đầm đìa kia bắt đầu nổi lên mầm thịt, sau đó khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Cảnh tượng này khiến đồng tử không ít người co rụt lại, nhận ra Nại Lạc có vè không đơn giản như vậy.
“À?” Quân Tiêu Dao cũng chú ý tới.
Trong người Nại Lạc có một luồng tà lực cực kỳ khổng lồ, nhưng hắn ta lại không giống Diệt Thế Lục Vương.
Điều này làm Quân Tiêu Dao vừa tò mò, lại có chút nghi hoặc.
“Trước đó là ta sơ suất, lại đến!”