Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1389 - Chương 1389 - Nại Lạc Bại, Thời Gian Đình Trệ

Chương 1389 - Nại Lạc bại, thời gian đình trệ
Chương 1389 - Nại Lạc bại, thời gian đình trệ

Chương 1389: Nại Lạc bại, thời gian đình trệ

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Quân Tiêu Dao lại nâng chưởng, trấn sát về hướng Nại Lạc, hỗn độn đại thủ ấn như một góc vòm trời sụp đổ, nghiền áp về hướng Nại Lạc.

Tất cả mọi người nín thở, trong đầu chỗ trống, không phục hồi tinh thần lại.

“Tiêu Dao công tử muốn giết Nại Lạc!?”

Hoàng Tuyền cũng hơi ngơ ra, nàng cho rằng Quân Tiêu Dao chỉ muốn dạy cho Nại Lạc một bài học là đủ rồi. Ai biết Quân Tiêu Dao lại tàn nhẫn như vậy!

“Dừng tay!”

Sinh linh Bát Kỳ Đế Tộc đều quát lên chói tai, không nghĩ tới Quân Tiêu Dao làm tuyệt tình đến thế!

Quân Tiêu Dao căn bản không để bụng, mà khi hỗn độn đại thủ ấn sắp trấn sát về hướng Nại Lạc, bỗng nhiên, Quân Tiêu Dao cảm giác được một sức mạnh trói buộc khó lường.

Đây không phải sức mạnh trói buộc không gian.

Mà là... Thời gian!

Không sai!

Chính là sức mạnh thời gian huyền ảo nhất!

Trong khu vực chung quanh Quân Tiêu Dao, thời gian như bị ấn nút tạm dừng.

Tuy rằng chỉ trong chớp mắt ngắn ngủn, nhưng đối với cường giả mà nói, một chớp mắt cũng đủ để quyết định thắng bại.

Mà đối với chiến cuộc trước mắt mà nói, một chớp mắt cũng đủ để Nại Lạc tìm được đường sống trong chỗ chết.

Thân thể hắn ta chợt lóe, trực tiếp lao vào đội ngũ của Bát Kỳ Đế Tộc.

“Tôn nhi, con không sao chứ?” Đám người gia gia của Nại Lạc tiến lên tra xét, bảo vệ Nại Lạc.

“Ta không có việc gì.” Nại Lạc lau đi máu tươi trên khóe miệng.

Tà lực trong thân thể hắn dâng trào, miệng vết thương rách ra bên ngoài thân thể khôi phục cực kỳ nhanh chóng.

Chỉ là khuôn mặt hắn ta vô cùng vặn vẹo mà lãnh lệ, cứ nhìn về phía Quân Tiêu Dao.

Suýt nữa hắn ta đã chết trong tay Quân Tiêu Dao!

“Hả?” Quân Tiêu Dao hơi nhướng mày, nhìn về phía bên kia.

Một tiếng hộc máu vang lên, đó là Chúc Hoàng!

Lúc này mọi người mới phản ứng lại, vì sao vừa rồi Quân Tiêu Dao lại tạm dừng trong chớp mắt.

Thì ra là Chúc Hoàng âm thầm ra tay, tung ra thời gian khống chế sức mạnh của nhất mạch Chúc Cửu Âm!

Chỉ là...

Vì sao hắn ta lại hộc máu?

“Người này thật sự không thẹn với tên tuổi chiến thần, cực kỳ khủng bố.”

Máu tươi chảy xuống từ khóe miệng Chúc Hoàng, trong đôi mắt một đen một trắng toát ra chút khiếp sợ.

Vừa rồi thật sự là hắn ta âm thầm ra tay, bởi vì huynh trưởng hắn tứng dặn dò phải làm thân với Nại Lạc.

Nại Lạc rơi vào nguy hiểm thì tất nhiên hắn ta không có khả năng thờ ơ.

Cho nên hắn thúc giục thần thông ẩn chứa trong huyết mạch Chúc Long, cũng chính là sức mạnh thời gian.

Đương nhiên, hắn ta thuộc về thế hệ trẻ tuổi, tất nhiên không có khả năng hiểu biết khắc sâu về vận dụng sức mạnh thời gian. Đừng nói đến mấy năng lực khủng bố như hiện hóa con sông dài thời gian, nghịch chuyển thời không, cho dù chỉ là thời gian đình trệ cơ bản nhất, cũng chỉ có thể hiện hóa trong một chớp mắt mà thôi.

Hơn nữa kẻ địch càng cường đại thì thời gian càng ngắn, bản thân cũng bị phản phệ càng mạnh.

Hắn ta từng dùng chiêu này để đối phó cường giả cùng đẳng cấp, có thể đọng lại chừng một hô hấp. Nhưng hiện tại khi đối phó Quân Tiêu Dao, lại chỉ đọng lại một chớp mắt ngắn ngủn.

Hơn nữa bản thân còn bị phản phệ cực mạnh hơn.

Điều này có nghĩa là thực lực chân chính của Quân Tiêu Dao tuyệt đối khủng bố tới cực điểm!

cách xa khả năng hắn có thể dễ dàng giam cầm.

“Sức mạnh thời gian sao?” Quân Tiêu Dao cũng có chút kinh ngạc, nhìn về phía Chúc Hoàng kia.

Năng lực thiên phú này của Chúc Long thật sự cường đại. Đương nhiên, cũng có nguyên nhân là do Chúc Hoàng đánh lén.

Nếu Quân Tiêu Dao biết Chúc Hoàng ra tay, lấy thực lực của hắn thì Chúc Hoàng căn bản không hạn chế được hắn.

Nếu cưỡng chế thi triển thời gian đình trệ với Quân Tiêu Dao, thậm chí bản thân sẽ lọt vào phản phệ rồi bị thương nặng.

Trước mắt đã bỏ lỡ thời cơ, muốn giết Nại Lạc có chút phiền toái.

Kỳ thật Quân Tiêu Dao cũng không để ý, đối với hắn, giết và không chỉ là thuận tay mà thôi. Vừa rồi sở dĩ muốn giết Nại Lạc, không phải đ Quân Tiêu Dao hận Nại Lạc đến mức nào, mà vừa vặn có thể giết thì giết thôi.

Hiện tại giết hắn đã có chút phiền toái, vậy Quân Tiêu Dao cũng không ngại để hắn ta sống thêm một đoạn thời gian.

“Cho nên, ngươi còn muốn thành hôn không?” Quân Tiêu Dao khoanh tay đứng trên hư không, thản nhiên nói.

Một câu, làm trên mặt tất cả sinh linh Bát Kỳ Đế Tộc đều hiện ra phẫn nộ và khuất nhục cực độ!

Đặc biệt là Nại Lạc. Ba đầu buổi tiệc thành hôn này là sân khấu để hắn rửa sạch tên tuổi phế vật, làm màu vả mặt.

Kết quả hiện tại lại càng thêm mất mặt.

“Thôi, Nại Lạc huynh, lui xuống trước đi.” Chúc Hoàng cũng kiêng kị mà nói.

“Lần này đa tạ Chúc Hoàng huynh.” Nại Lạc nói lời cảm tạ với Chúc Hoàng.

Sau đó ánh mắt chuyển về hướng Quân Tiêu Dao, oán hận trong mắt không cần nói cũng biết nhiều đến mức nào.

Nhưng hắn ta vẫn chịu thua.

Có đôi khi con người chính là như vậy. Ngươi bảo hắn trực tiếp từ bỏ thành hôn, chắc chắn hắn không chịu.

Nhưng ngươi đánh hắn một trận, nói không từ hôn thì chết, vậy hắn chắc chắn sẽ cảm thấy từ bỏ tốt hơn.

Nhưng hiển nhiên, hôm nay nếu Bát Kỳ Đế Tộc thật sự rút lui, vậy không phải mất hết mặt mũi, mà làm trò cười cho thiên hạ. Hoàn toàn trở thành trò cười của Loạn Ma Hải.

Ầm ầm ầm!

Ngay vào lúc mọi người cho rằng, đại cục đã được đĩnh thì mặt biển bỗng nhấc lên gió lốc.

Trên vòm trời, mây đen trùng điệp. Trong mơ hồ có một hình chiếu mơ hồ hiện lên trong hư không.

Khí tức Chuẩn Bất Hủ phóng thích ra!

“Là Chuẩn Bất Hủ của Bát Kỳ Đế Tộc!” Có sinh linh trừng lớn đôi mắt, nhịn không được kinh hô.

Tuy rằng Bát Kỳ Đế Tộc như mặt trời lặn Tây Sơn, nhưng chung quy vẫn là Bất Hủ Đế Tộc, trừ một vị Bất Hủ Chi Vương bế quan ra thì còn có một ít Chuẩn Bất Hủ.

Thực hiển nhiên, đây là hình chiếu của một Chuẩn Bất Hủ.

“Tiểu nhi vô tri, dám sỉ nhục Bát Kỳ Đế Tộc ta!”

Hình chiếu của Chuẩn Bất Hủ kia phát ra tiếng hô như sấm sét, khiến thiên địa rung chuyển, phong vân biến sắc.

Một luồng uy áp cực kỳ cuồng mãnh lật úp xuống, bao phủ về hướng Quân Tiêu Dao.

Quân Tiêu Dao lập tức cảm nhận được một luồng uy áp cực kỳ khủng bố.

Nhưng hắn vẫn đứng trên hư không, mặt không đổi sắc, thậm chí không nhăn mày lấy một cái.

Bình Luận (0)
Comment