Chương 1394: Ma Ảm Quân Chủ thức tỉnh
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bát Kỳ Thần Xã là nơi thần thánh cung phụng Bát Kỳ Đế Tộc, cũng là vùng cấm tuyệt đối cấm bước vào.
Trước kia, sinh linh Bát Kỳ Đế Tộc nhiều nhất cũng chỉ dám thăm viếng ở bên ngoài, cầu xin tà thần chúc phúc, căn bản không có khả năng bước vào.
Mà hiện tại, Nại Lạc lại nói hắn muốn đi vào Bát Kỳ Thần Xã, điều này lập tức khiến cho toàn bộ Bát Kỳ Đế Tộc gợn sóng.
Thật ra theo lý thuyết, Chuẩn Bất Hủ ngã xuống có liên quan đến Nại Lạc. Nếu hắn vẫn là thiếu chủ phế vật trước kia thì tất nhiên sẽ bị buộc tội, thậm chí cả vị trí thiếu chủ cũng khó giữ được.
Nhưng hiện tại, khi Nại Lạc đột phá đến chí tôn, hơn nữa hiện hóa ra hư ảnh Bát Kỳ Tà Thần, tất cả sinh linh Bát Kỳ Đế Tộc đều biết Nại Lạc chính là hi vọng cuối cùng của toàn bộ Bát Kỳ Đế Tộc.
Cho nên nghe Nại Lạc lên tiếng, rất nhiều sinh linh Bát Kỳ Đế Tộc đều trầm mặc.
Có trưởng lão hỏi: “Nại Lạc, ngươi có suy nghĩ kỹ chưa, nơi đó chính là cấm địa của tộc ta, không ai biết đi vào sẽ phát sinh cái gì.”
“Nếu đến lúc đó có bất trắc gì...”
Trưởng lão kia không nói thêm gì nữa.
Tuy rằng Nại Lạc là nguyên nhân dẫn tới Chuẩn Bất Hủ ngã xuống, nhưng hiện tại Nại Lạc rất quan trọng đối với Bát Kỳ Đế Tộc, không thể có bất trắc gì được.
“Dù thế nào thì ta cũng phải đi vào.” Nại Lạc kiên quyết nói.
Cho dù đánh vỡ phong ấn, đột phá tới chí tôn, hắn vẫn không phải đối thủ của Quân Tiêu Dao.
Biện pháp duy nhất chính là tiến vào Bát Kỳ Thần Xã, đây là hy vọng và khả năng cuối cùng để hắn xoay người.
Cho nên dù có nguy hiểm lớn đến cỡ nào, hắn cũng phải tiến vào trong đó.
Huống chi, Nại Lạc cho rằng chưa chắc mình sẽ gặp phải nguy hiểm. Dù sao lúc trước ánh sáng tím trong Bát Kỳ Thần Xã đã phong ấn tu vi của hắn, trong đầu hắn từng vang vọng một lời nói.
Ngươi bước vào thần xã, tiếp thu tẩy lễ của tà thần.
Nại Lạc tin mình sẽ không gặp phải nguy hiểm.
Rất nhanh, Nại Lạc đã đi tới trước Bát Kỳ Thần Xã. Thần xã vô cùng cũ kỹ, cảnh vật chung quanh u ám, cứ như cả ánh quang cũng không thể soi chiếu vào thần xã này.
Nhìn tòa thần xã này, tâm tình Nại Lạc rất phức tạp.
Khi tu vi bị phong ấn, hắn rất hận thần xã, nó làm hắn mang theo vô số bêu danh, còn làm hắn trở thành thiếu chủ phế vật Loạn Ma Hải nổi danh.
Nhưng châm chọc chính là, hiện tại hy vọng duy nhất của hắn cũng nằm trong thần xã trong vòng.
Nại Lạc hít sâu một hơi, đẩy cửa tiến vào thần xã. Hắn cũng rất tò mò, rốt cuộc trong thần xã này có cái gì.
“Tôn nhi...” Bên ngoài, đám người gia gia của Nại Lạc cũng không khỏi ngừng thở.
Nại Lạc tiến vào thần xã, chỉ cảm nhận được một cảm giác lạnh lẽo như nước, mà không có khí tức áp bách nào cả.
Trong thần xã vô cùng hắc ám, không có chút ánh sáng nào, cũng rất an tĩnh. Quả thực như đi tới một mảnh vũ trụ tĩnh mịch.
Không có âm thanh, không có ánh sáng.
Nhưng Nại Lạc lại cảm giác được một lực hấp dẫn, như có cái gì đang kêu gọi hắn.
Hắn đi dọc theo chỉ dẫn trong lòng, liên tục thâm nhập.
Cuối cùng, hắn thấy được phía trước có ánh lửa màu lam thăm thẳm như ma trơi lạnh lẽo thê lương.
Mà ở trung tâm có có một mặt tường phù điêu, trên tường điêu khắc một sinh linh có tám cái đầu rắn dữ tợn khủng bố, đó đã từng là bá chủ của Loạn Ma Hải! Tồn tại hắc ám cổ xưa! Sinh linh mang đến cho thế gian hủy diệt vô tận!
Là Bát Kỳ Đại Xà!
Hoặc có thể nói là Bát Kỳ Tà Thần!
Khi Nại Lạc nhìn thấy phù điêu kia, tám đôi mắt Bát Kỳ Đại Xà được điêu khắc trên phù điêu cũng sáng lên ma quang màu tím thăm thẳm.
Sau đó, dưới ánh mắt chấn động của Nại Lạc, Bát Kỳ Đại Xà vốn là phù điêu kia lại bắt đầu mấp máy.
Sau đó hóa thành một thần mang tà lực màu tím đen, trực tiếp lao về hướng Nại Lạc!
“A!”
Nại Lạc lập tức cảm nhận được sự nóng cháy, mỗi một giọt máu toàn thân đều như sôi trào lên.
Hình như có một loại năng lượng khủng bố cắm rễ thật sâu vào trong cơ thể hắn, vô số ma âm quanh quẩn trong đầu hắn, vài hình ảnh cổ xưa hiện lên.
Trong hình ảnh đó, hắn như hóa thân thành tà thần làm chúa tể tất cả.
Bên tai, mơ hồ còn quanh quẩn nhữngs lời nói mông lung. Nại Lạc nghe không rõ ràng, lại mơ hồ nghe được bốn chữ Ma Ảm Quân Chủ trong đó.
Tà lực màu tím bao phủ cả người Nại Lạc lại, như trở thành một cái kén.
Bên ngoài thần xã, các sinh linh Bát Kỳ Đế Tộc nghe được Nại Lạc hét thảm một tiếng thì lập tức căng thẳng.
Không biết qua thời gian bao lâu, một cột sáng màu tím đen bỗng bùng nổ ra từ bên trong thần xã, hoàn toàn thông thiên!
Trong nhất thời, chung quanh toàn bộ đảo nhỏ Bát Kỳ đều nhấc lên sóng gió động trời.
Vô số sinh linh trốn đi, run lên bần bật.
Một ít hải thú hung tàn rất cổ xưa cảm giác được khí tức, cũng vô cùng run rẩy, co ro lại ở vực sâu đáy biển. Bởi vì chúng sinh ra một cảm giác sợ hãi đến từ huyết mạch linh hồn.
Cứ như tổ tiên xa xăm trước kia của chúng nó từng run rẩy thần phục dưới uy áp tà lực khổng lồ này!
Cùng lúc đó, khi khí tức này bùng nổ, còn có một nhóm người đột nhiên cảm ứng được.
Tới gần bờ của Loạn Ma Hải, một lâu thuyền lơ lửng đang lao vút trên trời cao.
Trên lâu thuyền có một thanh niên da thịt hơi đen đúa đang đứng, trên đầu có một đôi tai chồn đen, sau lưng còn có mười cái đuôi.
Đó chính là Vân Tiểu Hắc.
Hình dạng của hắn ta đã có thay đổi so với trước kia, có nghĩa là hắn đã có thể bắt đầu vận dụng thuần thục sức mạnh của Thập Vĩ Diệt Thế Hắc Hồ.
Lần này tiến đến Loạn Ma Hải, cũng vì hắn ta nghe nói Loạn Ma Hải lại có vương giả diệt thế hiện thân. Hắn muốn xem có thể mượn sức đến cùng trận doanh hay không.
Dù sao Quân Tiêu Dao cũng là tử địch với hắn ta, hơn nữa kế tiếp Diệt Thế Lục Vương còn phải đi đến vùng đất Bất Khả Ngôn, cho nên Vân Tiểu Hắc cũng chạy đến.
Ở bên người hắn ta còn có một số cường giả Minh Chiếu Đế Tộc và Ma Cật Đế Tộc đi theo.
“Hả, khí tức kia?” Vân Tiểu Hắc nhìn ra xa.
Ở mặt biển cực xam, có cột sáng màu tím nối liền với trời đất.
Trong mơ hồ như có một ma ảnh vô biên lúc ẩn lúc hiện, thân thể hùng tráng như đè ép cả thiên địa.