Chương 1396: Tà Thần Chi Giáp, một giọt máu đen, mưa to rơi xuống
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mà Bát Kỳ Tà Thần cũng mượn dùng giọt máu kia, mới có thể xưng bá toàn bộ Loạn Ma Hải, khiến vô số sinh linh ẩn nấp dưới sự thống trị này.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Bát Kỳ Tà Thần lại nguyện trung thành với Ách Hoạ chung cực.
“Thì ra là thế, cần đến giọt máu này thì ta mới có thể thật sự hoàn toàn trở thành Ma Ảm Quân Chủ, trở thành truyền nhân tà thần.”
Nại Lạc hoàn toàn hiểu ra, hiện tại nói một cách nghiêm khắc, hắn còn không xem như hoàn toàn thức tỉnh sức mạnh Ma Ảm Quân Chủ, mà chỉ là có được Diệt Thế Cấm Khí của Ma Ảm Quân Chủ, Tà Thần Chi Giáp mà thôi.
“Cần tìm thêm một giọt máu đen, không có tung tích ở Loạn Ma Hải, như vậy chỉ có khả năng ở vùng đất Bất Khả Ngôn mà thôi.” Nại Lạc lẩm bẩm nói.
Hắn đã nghĩ đến, sau này nên đi như thế nào. Hiện tại hắn có tự tin cho dù gặp lại Quân Tiêu Dao thì không nói có thể trấn áp Quân Tiêu Dao, ít nhất Quân Tiêu Dao cũng đừng mong uy hiếp được hắn.
Càng không thể giống như trước kia, đánh đến hắn chật vật như thế.
“Kiên nhẫn chờ đợi Vương cuối cùng xuất thế, đến lúc đó gặp mặt sẽ hiểu.”
“Còn có Ngọc Tiêu Dao, chỉ sợ ngươi không thể tưởng tượng được, cho dù ngươi là Đệ Nhất Vương thì cũng phải nghe mệnh với ta.”
Tưởng tượng đến đó, trong lòng Nại Lạc sảng khoái không thôi.
Hắn đã bắt đầu nghĩ, ngày sau sau khi hoàn toàn thức tỉnh sức mạnh Ma Ảm Quân Chủ thì nên tra tấn Quân Tiêu Dao như thế nào.
“Đúng rồi, còn có các vương khác nữa, hình như cũng có ân oán với Ngọc Tiêu Dao, tỷ như Thập Vĩ Diệt Thế Hắc Hồ và nhất mạch Chúc Cửu Âm.”
Hiện tại Nại Lạc đã có thể cảm ứng được dao động của vương giả diệt thế, một dao động trong đó đến từ nhất mạch Chúc Cửu Âm.
Thân phận là ai thì đã không cần nghi ngờ nữa rồi.
...
Đảo mắt thì thời gian một tháng đã trôi qua.
Làm Quân Tiêu Dao có chút bất ngờ chính là, Nại Lạc lại không tới tìm hắn báo thù.
“Xem ra tuy rằng Nại Lạc này có chút ngu xuẩn, nhưng còn không đến mức ngốc đến không có điểm mấu chốt.” Quân Tiêu Dao hơi mỉm cười.
Giờ phút này hắn đang thoải mái mà nằm trong suối nước nóng của nhất tộc Y Tà.
Ngâm suối nước nóng là sở thích khắc vào trong xương cốt Quân Tiêu Dao. Chỉ là từ khi đi vào dị vực vẫn luôn bố cục sắp đặt, tiết tấu vội vàng, căn bản không có thời gian nhàn hạ.
Hiện tại thì có cảm giác yên lặng trước bão táp, cho nên Quân Tiêu Dao cũng tranh thủ lúc rảnh rỗi mà hưởng thụ.
Hai biểu tỷ muội Thần Nhạc, Hoàng Tuyền cũng mặc quần áo hở hang, lộ ra rất nhiều da thịt trắng nõn trơn bóng, hầu hạ bên người Quân Tiêu Dao, mát xa tắm rửa cho hắn.
“Tiêu Dao đại nhân, dáng người thật tốt quá...”
Hoàng Tuyền đang bóp vai cho Quân Tiêu Dao, sắc mặt đỏ bừng, rất thèm khát thân thể Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao không có cơ bắp mang tính nổ mạnh, nhưng xương cốt cân xứng như ngọc, lại có cảm giác hoàn mỹ và hài hòa tự nhiên.
Hoàng Tuyền tiếp tục nhìn xuống, sắc mặt càng đỏ lên.
Bên kia, ánh mắt Thần Nhạc cũng quyến rũ như nước, nói: “Với kích cỡ của công tử, Nô Nô và biểu muội đều chịu không nổi.”
Quân Tiêu Dao ho khan một tiếng, như không nghe thấy cái gì cả.
Trên thực tế, sau khi đánh dấu Huyền Dương Bảo Xử, kích thước của hắn thật sự đã vượt qua phạm vi chiều sâu của nữ nhân.
Một bước đến dạ dày, không hề là câu nói hình dung nữa.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng nói kính cẩn của nha hoàn truyền đến.
“Tuỳ tùng của Tiêu Dao đại nhân tới.”
“Hồng Y tới sao?” Quân Tiêu Dao cười nhạt
Chư vương hội tụ, bức màn chân chính cũng nên được kéo ra.
Mưa to rơi xuống!
Tại Loạn Ma Hải và nơi giao tại vùng biên của vùng đất Bất Khả Ngôn là một mảnh sương mù xám xịt mênh mông.
Vụ khí dày đặc bao phủ thiên địa.
Trong đó thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng thú gầm cổ quái khiến người người tê dại cả da đầu, cả người lạnh run.
Đây là một khu sương mù dày đặc trên đường vùng đất Bất Khả Ngôn trong Loạn Ma Hải.
Nếu không có sinh linh bên trong vùng đất Bất Khả Ngôn dẫn đường.
Nếu sinh linh ngoại giới tùy tiện tiến vào bên trong, lạc mất phương hướng còn tính là may mắn.
Nếu bước vào nơi đất dữ nào đó, hoặc là tuyệt trận, vậy thì ngay cả chết như thế nào cũng không biết.
Nghe nói bên trong vùng sương mù còn có các loại địa vực cổ quái khủng bố, khe nứt hắc ám, rãnh biển tử vong,…
Có thể nói, tồn tại cấp Chí Tôn tùy tiện bước vào còn gặp nguy hiểm.
Trừ phi là cường giả Chuẩn Bất Diệt trở lên mới có thể trực tiếp đi qua.
Nhưng nhìn khắp Dị Vực, sinh linh chí cường đạt được Chuẩn Bất Diệt lại có mấy vị đâu chứ?
Cho nên điều này cũng tạo nên sự khủng bố của vùng đất không thể nói thần bí.
Là vùng cấm mà tuyệt đại đa số sinh linh Dị Vực khó có thể vượt qua được.
Mà giờ khắc này.
Ở trong vùng sương mù dày đặc, bỗng có một bóng thuyền hiện lên.
Sóng gợn ngoài khơi gột rửa.
Bóng thuyền kia dần trở nên rõ ràng hơn trong màn sương mù xám xịt.
Đó là một chiếc thuyền con.
Trên thuyền con có một già một trẻ đứng trên đó.
Lão giả đầu đội nón lá nắm lấy một cây mái chèo mà chèo thuyền.
Mà người trẻ tuổi thoạt nhìn vô cùng tuấn mỹ, chỉ là có một cặp mắt đen nhánh tà mị, có chút thâm thúy mà quỷ dị.
Nếu để người khác thấy được một màn này, ắt hẳn sẽ vô cùng ngạc nhiên.
Có thể nói, bên trong khu sương mù của vạn linh cấm khu đã có một già một trẻ chèo một chiếc thuyền con mà đến.
Vậy thì khả năng duy nhất cũng chỉ có một.
Đó là một già một trẻ này là sinh linh bên trong vùng đất Bất Khả Ngôn!
Sinh linh ngoại giới mà muốn đi qua khu sương mù sẽ cực kỳ khó khăn, thậm chí phải mạo hiểm cả tính mạng.
Nhưng sinh linh của vùng đất không thể nói lại có thể tùy ý ra vào.
“Thời gian cũng không còn nhiều lắm, giống hệt với tiên đoán ở trong tộc, đại thế này chính là thời gian giới ta triệt để đánh tan Tiên Vực.”
“Đã bao nhiêu năm rồi mới chờ tới được một bước ngoặt này, tai ương vĩ đại mà vô tận, hiển nhiên cũng chờ đợi đã lâu.”