Chương 1401: Nại Lạc đến, một phân thành hai trận doanh
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Vì thế nói rồi thì cũng không phải việc gì lớn.
Thấy biểu tình của Chúc Dạ, Quân Tiêu Dao nhíu mày.
Hắn không cảm thấy Chúc Dạ đang nói dối.
“Việc này hơi rắc rối rồi, Thời Thư lại ở loại địa phương đó.”
Quân Tiêu Dao cũng có chút đau đầu.
Giới Hải chính là cấm địa tuyệt đối, độ khó của chuẩn đế đô.
Đây chính là nơi cấm kỵ của chư thiên vạn giới, cực kỳ quỷ dị.
Nếu thực sự ở loại địa phương đó thì trong khoảng thời gian ngắn, Quân Tiêu Dao cũng khó mà đi thăm dò được.
Đương nhiên, về chuyện Thời Thư, ít nhất Quân Tiêu Dao cũng phải được tới khi rời khỏi Dị Vực rồi mới tính tiếp.
Hiện tại chỉ cần giải quyết chuyện trước mắt như vậy là được rồi.
Trong mắt Quân Tiêu Dao lộ ra vẻ suy tư.
Như vậy càng khiến Chúc Dạ cảm thấy căng thẳng.
Hắn biết Quân Tiêu Dao đang nghĩ gì.
Đang suy nghĩ có nên giết hắn hay không.
“Quân Tiêu Dao, ngươi muốn tự giết lẫn nhau sao? Chúng ta là Diệt Thế Lục Vương, có thiên mệnh hủy diệt Tiên Vực, sao có thể tương tàn lẫn nhau?”
Chúc Dạ có chút giả dối.
Hắn quá mức tự tin vào thực lực của chính mình rồi.
“Nếu thực sự muốn hủy diệt Tiên Vực, thêm ngươi hay thiếu ngươi một người thực sự chẳng khác gì cả.” Quân Tiêu Dao cười lạnh một tiếng.
Nếu hắn thực sự là sinh linh của Dị Vực.
Nếu chỉ dựa vào một mình hắn thì trong tương lai cũng đủ phá hủy Tiên Vực rồi, không cần các Vương còn lại.
“A… Khẩu khí thật lớn.”
Đúng lúc này, có tiếng hừ lạnh vang lên.
Thanh âm thoạt nghe thật quen thuộc.
Ánh mắt đám người Quân Tiêu Dao và Thần Lạc nhàn nhạt dời đi.
Bầu trời nơi xa có một con thuyền lầu hiện lên trong hư không.
Hai thân ảnh cầm đầu trên boong thuyền.
Hai thân ảnh này đều nhìn Quân Tiêu Dao với ánh mắt lạnh như băng.
Chính là Nại Lạc và Vân Tiểu Hắc.
Chúc Dạ đứng thẳng, đáy lòng thầm thở dài một hơi.
Bởi vì Thần Lạc và Tô Hồng Y đều đứng bên Quân Tiêu Dao nên hắn một mình cô đơn, áp lực quá.
Bây giờ cuối cùng cũng có người cùng chiến tuyến xuất hiện.
“Xem ra những bại tướng dưới tay các ngươi cũng hiểu được đoàn kết rồi.”
Quân Tiêu Dao lơ đễnh nói.
Đối với bại tướng dưới ta, từ trước tới nay hắn đều không để tâm đến.
Con kiến cuối cùng vẫn là con kiến.
“Quân Tiêu Dao, ngươi nên sửa lại tính tình tự cao tự đại của ngươi đi.”
Lúc này, sắc mặt Nại Lạc lại trấn định.
Hắn đang khoác Tà Thần Chi Giáp, cả người giống như con tà thần, được bao phủ bởi quang mang tà lực màu tím đen.
Về phần Tiểu Hắc thì càng không cần phải nói.
Hận ý của hắn đối với Quân Tiêu Dao, cho dù có dốc hết nước biển để cọ rửa thì cũng không hết được.
“Từng là chó nhà có tang, bây giờ lại kiên cường tới rồi.” Thần Lạc tủm tỉm cười nhìn Nại Lạc, ngữ khí nhạo báng.
Bị mỹ nhân châm chọc, cho dù là bất kỳ nam nhân nào đều sẽ có cảm giác lòng tự tôn bị tổn thương.
Sắc mặt Nại Lạc khẽ trầm xuống, nói: “Thần Lạc, có thể ngươi không biết bây giờ ta có thân phận gì.”
“Châm biếm Quân Chủ của các ngươi cũng không phải là việc một thuộc hạ tốt nên làm.”
“Quân Chủ? Ngươi?” Thần Lạc khẽ nhướng đôi mày liễu.
“Không sai! Ta! Người thừa kế Tà Thần bát kỳ, cũng là Ma Ảm Quân CHủ thống lĩnh Lục Vương. Bây giờ ta ra lệnh cho các ngươi thần phục ta.”
Thanh âm Nại Lạc mênh mông cuồn cuộn, quanh quẩn khắp thiên địa.
Sóng to gió lớn nổi lên tứ phía, dường như là vì lời nói của Nại Lạc mà chấn động.
“Xem ra suy đoán của ta quả nhiên không sai.”
Chúc Dạ cười nhạt một tiếng, đi tới bên người Nại Lạc.
“Vẫn phải cảm tạ Chúc Dạ huynh rồi, chỉ tiếc cho bào đệ của ngươi.”
Đối với Chúc Dạ, Nại Lạc lại không dùng ngữ khí khi đối mặt với thuộc hạ.
Dù sao nhất mạch Chúc Cửu Âm giao hảo với Đế Tộc bát kỳ, hơn nữa Chúc Dạ đã từng ứng cứu hắn.
“Ha ha, nào có. Sau này hy vọng Quân Chủ đại nhân có thể chiếu cố hơn rồi.” Chúc Dạ cũng rất tự biết thân biết phận.
Đừng thất bây giờ Nại Lạc không cường đại bao nhiêu.
Nhưng chỉ cần hắn là Ma Ảm Quân Chủ, sau này chắc chắn sẽ có thực lực tự mình thống trị Lục Vương.
Đây cũng là lý do vì sao hắn nhất định phải khiến Chúc Hoàng thân thiết với Nại Lạc.
Lúc này, cục diện cũng đã rất rõ ràng.
Vương thứ hai Chúc Dạ, Vương thứ năm Vân Tiểu Hắc đứng bên người Nại Lạc.
Mà Vương thứ bốn Thần Lạc, Vương thứ sáu Tô Hồng Y đứng bên người Quân Tiêu Dao.
Nại Lạc nhìn về phía Thần Lạc và Tô Hồng Y, nói: “Các ngươi còn không mau qua đây thần phục?”
Hiện tại hai nàng này lại thần phục Quân Tiêu Dao.
Nếu như có thể khiến cho các nàng thần phục, trong lòng Nại Lạc chắc chắn sẽ cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Dù sao đây chính là người của Quân Tiêu Dao đó.
Nhưng mà…
Thần Lạc bĩu đôi môi đỏ mọng, cố ý dùng thanh âm kinh ngạc mà nói.
“Không thể nào, không thể nào, ngươi sẽ không thực sự xem bản thân là Ma Ảm Quân Chủ chứ?”
Lời này tràn ngập vẻ trào phúng.
Thần Lạc cũng là một người âm dương bát quái.
Về phần Tô Hồng Y thì lại càng đơn giản hơn.
“Cút!”
Một từ ‘cút’ thật đơn giản đã biết đạt ra tất cả.
“Các ngươi làm càn!”
Bị hai nàng chế nhạo như vậy, mặt mũi Nại Lạc cũng không chịu được nữa.
Sắc mặt hắn thâm trầm, trực tiếp đưa tay trấn áp về phía Thần Lạc và Tô Hồng Y.
Lực lượng lại càng mạnh hơn trước!
Còn chưa đợi hai nàng phản ứng lại.
Quân Tiêu Dao sải chân bước ra, Hỗn Độn Lực và Tu Di Thế Giới Lực song song thôi động.
Một cái tát đánh về phía Nại Lạc!
Ầm!
Thanh âm lôi phong kinh thiên động địa vang lên, trên mặt Nại lạc hiện lên một tầng giáp chắn.
Nhưng dù vậy thì cũng bị một cái tát của Quân Tiêu Dao đánh nát.
“Người của ta đến phiên ngươi giáo huấn sao?”
Quân Tiêu Dao bạch y phấp phới, sợi tóc phiêu diêu, mâu quang lãnh khốc tựa kiếm, trông như một tôn Hỗn Độn Thần Vương đạp lập trời cao!
“Nhất Vương điện…”
Hai mắt Thần Lạc si mê, lộ ra dáng vẻ hoa si.
Cảm giác được sự bá đạo của Quân Tiêu Dao hậu thuẫn, thật không tệ.
“Công tử.” Đáy mắt Tô Hồng Y cũng toát lên sự cảm động.
Cho dù là Chúc Dạ cũng mang biểu tình hơi quái lạ.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Sao lại có cảm giác Quân Tiêu Dao mới là Ma Ảm Quân Chủ?
Cỗ bá đạo đó khiến hắn âm thầm nhíu mày.