Chương 1402: Tà Thần Quyết
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ngọc Tiêu Dao, ngươi không nên cho rằng ta vẫn là ta của trước kia!”
Nại Lạc có chút không kiếm chế được nữa.
Tuy hắn vẫn chưa thực sự có được giọt hắc huyết kia nhưng có Tà Thần Chi Giáp và truyền thừa của Tà Thần, hắn tự nhận là đã không thua kém Quân Tiêu Dao.
“Tà Thần Quyết, Diệt Thần Chi Thương!”
Trong thể nội của Nại Lạc tuôn ra tà lực màu tím đen, trong lúc đó ngưng tụ thành một cây trường thương màu tím đen ẩn chứa sự sắc bén có thể xuyên thủng thiên địa.
Tà Thần Quyết đã từng là công pháp cấm kỵ của Tà Thần bát kỳ.
Nếu một chiêu này do tà thần thực sự thi triển ra thì toàn bộ Loạn Ma Hải rộng lớn cũng phải sụp đổ.
Tuy Nại Lạc còn chưa trưởng thành nhưng uy lực một chiêu này của hắn rất cường đại.
Hơn nữa Tà Thần Chi Giáp tăng thuộc tính của hắn, một chiêu này khiến cả Chúc Dạ và Vân Tiểu Hắc đều phải kinh hãi.
Bọn hắn muốn tiếp được một chiêu thì cũng rất khó khăn.
“Bộ áo giáp kia…”
Quân Tiêu Dao lập tức nhận ra.
Dương như bộ áo giáp kia đang tăng cường lực lượng cho Nại Lạc.
“Có điều loại thủ đoạn tăng trưởng này cũng không phải chỉ mỗi ngươi có…”
Quân Tiêu Dao âm thầm cười nhạt.
Trong cơ thể, Chí Tôn Thần Huyết đang sôi trào!
Chí Tôn Thần Huyết thăng hoa từ Chí Tôn Cốt Cực Cảnh cũng mang đến cho hắn Chí tôn thuật thứ tư có khả năng tăng cường lực lượng của bản thân.
Chí Tôn Thần Huyết như đang thiêu đốt.
Thực lực Quân Tiêu Dao tăng vọt trên mọi phương diện.
Tay hắn cầm Thần Khấp Chiến Kích, một vòng sáng thế quang mang chói sáng lưu động ở mũi thương.
Sáng Thể Kỷ, uy năng Thần Chi Quang gia trì trên Thần Khấp Chiến Kích.
Chíu!
Quân Tiêu Dao đánh ra một kích, chém nát chân trời mênh mông vạn dặm, hư không tan biến, mặt biển rộng lớn bị phân thành hai!
Mức tăng trưởng của chí tôn thuật thứ tư, cộng hêm Sáng Thể Kỷ và uy lực Thần Chi Quang.
Còn có sức mạnh của chính Thần Khấp Chiến Kích.
Cho dù Nại Lạc có Tà Thần Chi Giáp gia trì, còn thi triển ra một chiêu thức chí cường từ Tà Thần Quyết.
Trong cú va chạm, hắn vẫn hoàn toàn rơi xuống hạ phong.
Lực chấn động khủng bố quét sạch tám hướng.
Diệt Thần Chi Thương được ngưng kết ra kia trực tiếp bị Thần Khấp Chiến Kích chém nát, hóa thành đốm sáng khắp trời.
Sau đó, thế đi của mũi thương không giảm mà chém về phía Nại Lạc!
Trong thoáng chốc, Nại Lạc cũng cảm nhận được cảm giác tử vong đã tới gần.
Hắn vội vàng thi triển ra phòng ngự chi pháp.
Tà lực mà tím đen nhưng kết thành một lá chắn trước người hắn.
Ầm!
Thần Khấp Chiến Kích lại chém nát lá chắn một lần nữa.
Chỉ là uy lực cũng đã suy yếu đi một phần.
Sau đó mũi thương nặng nề chém lên Tà Thần Chi Giáp.
Ánh lửa lóa mắt bùng lên.
Thanh âm kim loại va chạm vào nhau tựa như kim qua thiết mã, lại như tiếng Thiên Giối luyện binh truyền xuống, đinh đai nhức óc, rách cả màng nhĩ.
Phốc…
Nại Lạc rơi vào trùng kích, thân ảnh như đạn pháo bay ngược ra ngoài.
Thế nhưng Thần Khấp Chiến KÍch cũng không có chém nát được Tà Thần Chi Giáp.
Tà Thần Chi Giáp đã từng là cấm khí của Tà Thần bát kỳ, cũng là tồn tại cấp bậc Diệt Thế Cấm Khí, cùng một trình độ với Thần Khấp Chiến Kích, tất nhiên không thể yếu ớt như thế.
“Ta đã nói, Ngọc Tiêu Dao, ngươi muốn giết ta cũng không đơn giản như thế!”
Khóe miệng Nại Lạc nhếch lên nụ cười gằn.
Hắn đã khoác lên Tà Thần Chi Giáp thì có là Tiểu Thiên Tôn cũng không làm gì được hắn.
“Một cái mai rùa mà thôi cũng có thể khiến ngươi tự tin đến vậy?”
Quân Tiêu Dao mặt không đổi sắc, tiếp tục ra tay.
Nại Lạc hoàn toàn nằm trong trạng thái bị đánh bẹp.
Tuy rằng Thần Khấp Chiến Kích không thể chém vỡ Tà Thần Chi Giáp.
Thế nhưng lực phản chấn lại không cách nào tránh khỏi.
Khiến lồng ngực Nại Lạc khí huyết sôi trào, rất nhiều đoạn xương sườn đã gãy.
Rốt cuộc. dưới thế tiến công gió thổi không lọt của Quân Tiêu Dao, thân ảnh Nại Lạc trực tiếp bị đánh bay, miệng phun ra máu tươi cùng với mảnh vụn nội tạng bị phá nát.
Thân mình hắn như một quả đạn pháp ba về phía hòn đảo xa xa.
Hòn đảo đó trực tiếp bị Nại Lạc đập nát, phân ra thành bốn năm mảnh.
“Đáng chết, Ngọc Tiêu Dao!”
Trong mắt Nại Lạc phực lên đoàn tử hỏa.
Tuy nói là có Tà Thần Chi Giáp bảo vệ, hắn không đến mức bị Quân Tiêu Dao giết chết.
Thế nhưng với hắn mà nói, bị nghiền ép chật vật như vậy cũng không thể nào tiếp thu được.
Ngay lúc Nại Lạc muốn tiếp tục thi triển cực chiêu trong Tà Thần Quyết, quyết chiến với Quân Tiêu Dao thì một đạo thanh âm nhàn nhạt vang lên.
“Chư vị, tạm thời ngừng tay đi.”
Nghe thấy thanh âm này, ánh mắt mọi người đều nhìn qua.
Trong sương mù xa xa, một chiếc thuyền con trôi tới.
Một cụ già đội nón lá đang nắm lấy mái chèo mà chèo thuyền.
Một đạo thân ảnh khác là một người trả tuổi tuấn mỹ.
Một đôi trong mắt đen nhánh không có tròng trắng, thoạt nhìn có vẻ tà mị mà quỷ dị.
Tất cả mọi nguồi tại đó đều đang nhìn người trẻ tuổi kia, cảm nhận được một cỗ khí tức hắc ám.
“Xem ra người chính là một Vương xuất hiện cuối cùng kia.”
Quân Tiêu Dao tạm thời ngừng tay, thu hồi Thần Khấp Chiến Kích.
“Vương thứ nhất.”
Người trẻ tuổi nhìn tháng qua Quân Tiêu Dao, sau đó nhìn về phía Nại Lạc có chút chật vât ở cách đó không xa.
“Lẽ nào ngươi chính là Ma Ảm Quân Chủ?”
Người trẻ tuổi hơi nghiêng đầu, biểu tình có chút cổ quái.
Hình như vị Ma Ảm Quân Chủ này bị Vương đầu tiên giáo huấn hơi thảm nhỉ.
“Đúng vậy.”
Nại Lạc đáp, tà lực trong cơ thể dâng lên, thương thế nhanh chóng khôi phục.
Biểu tình của hắn cũng có chút vặn vẹo.
Thân làm Ma Ảm Quân Chủ, mặt mụi của hắn đã bị mất sạch.
“Được rồi, như vậy thì chính thức giới thiệu một chút.”
Người trẻ tuổi cười nhạt một cái nói.
“Ta là Vương thứ ba, cũng là người tiếp dẫn, tên là Ma Hầu La, đến từ Mai Khai Tộc.”
Ma Hầu La nói, nhất thời khiến đám người Thần Lạc và Chúc Dạ chấn động.
Tuy bọn hắn đã đoán được từ trước nhưng khi thực sự biết được thân phận của người trẻ tuổi này vẫn khiến bọn hắn phải rung động.
“Ma Khai Tộc, một trong những Đế Tộc cuối cùng của vùng đất Bất Khả Ngôn.” Biểu tình của Thần Lạc trở nên nghiêm trọng hơn một chút.
“A! Ma Khai nhất tộc.”
Quân Tiêu Dao vô cùng bình tĩnh.
Đây là lần đầu tiên hắn đụng phải sinh linh của Đế Tộc cuối cùng.
Thoạt nhìn Ma Hầu La kia rất không tồi.
Cho dù là vị lão giả chèo thuyền kia thì tu vi cũng vô cùng thâm sâu.