Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1403 - Chương 1403 - Đế Tộc Cuối Cùng, Ma Khai Nhất Tộc, Ma Hầu La

Chương 1403 - Đế Tộc cuối cùng, Ma Khai nhất tộc, Ma Hầu La
Chương 1403 - Đế Tộc cuối cùng, Ma Khai nhất tộc, Ma Hầu La

Chương 1403: Đế Tộc cuối cùng, Ma Khai nhất tộc, Ma Hầu La

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Thần Lạc ghéc sát vào tai Quân Tiêu Dao, nói: “Ma Khai nhất tộc, nghe nói khởi nguyên từ Vạn Ma Thủy Nguyên, là một trong những mạch của giới ta, có liên quan mật thiến với tai ương.”

“Vạn Ma Thủy Nguyên…” Quân Tiêu Dao tự lẩm bẩm.

Đầu tiên là tai ương cuối cùng, bây giờ lại là Vạn Ma Thủy Nguyên.

Bí mật của Dị Vực thật đúng là không ít chút nào.

“Chư vị đều là đồng bào, đồng tâm hiệp lực trong tai ương, hà tất phải chĩa kiếm vào nhau chứ?” Ma Hầu La nói.

Nại Lạc hắng giọng nói: “Chỉ là có người chẳng phân biệt được tôn ti mà không, không biết ai mới là thống lĩnh của hắn.”

“Bại tướng dưới tay cũng dám sủa?” Quân Tiêu Dao cười gằn.

“Ngươi thực sự là Ma Ảm Quân Chủ?”

Ma Hầu La nhìn về phía Nại Lạc.

Nói thật thì, bộ dạng chật vật này của Nại Lạc thực sự chẳng có chút dáng vẻ của Ma Ảm Quân Chủ nào cả.

Ngược lại, Quân Tiêu Dao khí tức thâm thúy như Hỗn Độn Thần Vương, trái ngược với quân chủ thực sự.

“Làm sao? Ngươi hoài nghi ta?” Ngữ khí Nại Lạc trầm xuống.

Nếu không phải vì Ma Hầu La là người của Ma Khai nhất tộc thì e là thái độ của hắn còn kém hơn.

“Không, chỉ là có chút ngoài ý muốn mà thôi. Dù sao Ma Ảm Quân CHủ trong lời đồn đã bị tai ương điểm hóa, có thực lực tự mình thống lĩnh Lục Vương, thế nhưng ngươi…”

Ma Hầu La muốn nói lại thôi.

Ngụ ý chính là Nại Lạc quá yếu, hoàn toàn không khiến mọi người khuất phục.

“Bây giờ ta còn chưa thức tỉnh hoàn toàn, còn thiếu một thứ.” Nại Lạc hừ lạnh nói.

“Thứ gì?”

“Hắc huyết.” Nại Lạc ánh mắt sắc bén.

Hắn cũng không sợ nói ra.

Bởi vì trong trí nhớ của hắn, chỉ có Ma Ảm Quân Chủ mới có tư cách luyện hóa được lực lượng màu đen.

Nếu nhưng sinh linh khác tùy tiện luyện hóa, nhẹ thì rơi vào điên cuồng, nặng thì trực tiếp bạo thể mà chết.

Có thể nói, dù cho một giọt hắc huyết ở trước mặt mọi người thì cũng chỉ có Nại Lạc hắn mới có tư cách luyện hóa.

“Thì ra là vậy, trong tộc của ta cũng có một đoạn ghi chép mơ hồ.” Ma Hầu La khẽ gật đầu.

Về phần Quân Tiêu Dao, đáy mắt lóe lên tia sáng, khóe miệng cũng nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm nhàn nhạt.

Xem ra điều Thần Lạc nói quả nhiên không sai.

“Hắc huyết mà Nại Lạc nói rất có thể là cùng một loại vật với Thượng Thương Hắc Huyết mà ta đã đánh dấu.” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ trong lòng.

Lúc này, Ma Hầu La nói “Đã như vậy thì chỉ cần dung hợp hắc huyết là có thể chứng minh ngươi thực sự là Ma Ảm Quân Chủ rồi, hơn nữa cón có thể có được lực lượng thống trị Lục Vương.”

“Đó là đương nhiên, chỉ là ngươi nói vậy tức là…”

Trong mắt Nại Lạc lóe lên tinh mang.

“Không sai, ta thực sự biết được, tại vùng đất Bất Khả Ngôn, nơi đó có hắc huyết tồn tại.”

Một câu nói của Ma Hầu La khiến hô hấp của Nại Lạc cũng trở nên dồn dập, tà lực màu tím bắt đầu khởi động trong mắt.

“Ở nơi nào?”

Hắn có chút không thể chờ đợi được.

“Chớ có nóng vội. Trước tiên ta mang bọn ngươi đi qua khu sương mù này tới vùng đất Bất Khả Ngôn đã.”

“Dù sao Lục Vương chúng ta còn phải cùng nhau đi vào chỗ sâu trong vùng đất Bất Khả Ngôn, thậm chí có khả năng nhìn thấy tai ương vĩ đại!”

Ma Hầu La nói tới đây, trong mắt toát lên một vẻ cuồng nhiệt và thành kính.

Cánh cửa lớn sâu trong vùng đất Bất Khả Ngôn cần Lục Vương thôi động sáu kiện Diệt Thế Cấm Khí mới có thể mở ra.

Đã không biết bao nhiêu kỷ nguyên không có ai mở nó ra.

Tại kỷ nguyên này, bọn hắn có thể thấy được tai ương cuối cùng thực sự!

Mà Nại Lạc cũng lộ ra vẻ không thể chờ đợi được nữa.

Hắn ngược lại nhin về phía Quân Tiêu Dao, sắc mặt hiện ra vẻ khoái trá.

“Ngọc Tiêu Dao, những ngày an nhàn của ngươi cũng không còn nhiều, chờ ta có được hắc huyết, đến lúc đó…”

Nại Lạc cười, ý cười lạnh lẽo.

Quân Tiêu Dao lại nhàn nhạt lắc đầu.

Trong lòng hắn đã bắt đầu mặc niệm cho Nại Lạc.

“Mời chư vị lên thuyền, nếu như không có ta tiếp dẫn thì khu sương mù này cũng không phải dễ dàng như vậy đâu.”

Ma Hầu La khẽ cười cười.

Sáu người Quân Tiêu Dao, Thần Nhạc, Tô Hồng Y, Nại Lạc, Vân Tiểu Hắc, Chúc Dạ cũng bước lên trên thuyền nhỏ.

Tuy thuyền nhỏ không lớn, nhưng đứng mấy người vẫn không thành vấn đề.

“Bọn họ không thể đi vào.”

Ma Hầu La nhìn thoáng qua lâu thuyền(*) mà Vân Tiểu Hắc ngồi, phía trên có một ít sinh linh của bất hủ đế tộc.

Chỉ là những sinh linh này ở bên ngoài cao cao tại thượng, ở trước mặt Ma Hầu La của bộ tộc Ma Thủy lại không dám có chút khinh thường.

Những kẻ này vốn đến để bảo vệ Vân Tiểu Hắc, nhưng bây giờ không cần.

Bọn họ đều chắp tay rời đi, biết hiện tại Quân Tiêu Dao không thể ra tay với gã.

Nếu như Quân Tiêu Dao ra tay thì Ma Hầu La sẽ là người đầu tiên không đồng ý.

Dù sao mở đại môn vùng đất Bất Khả Ngôn, cần phải sáu người bọn họ đồng loạt ra tay mới được.

Sau khi mọi người lên thuyền. Vị lão giả đầu đội đấu lạp kia cũng bắt đầu cầm mái chèo lên chèo thuyền.

Một chiếc thuyền nhỏ bắt đầu tiến vào khu sương mù.

Xung quanh sương mù xám mênh mông.

Quân Tiêu Dao cảm giác được, trong sương mù xám còn có một ít vật chất hắc ám tồn tại.

Về thứ vật chất này, Quân Tiêu Dao rất quen thuộc.

Từ bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn ban đầu bắt đầu, liên tục tiếp xúc qua.

Loại vật chất này với sinh linh Tiên Vực mà nói, có uy hiếp rất lớn.

Nếu như không chống đỡ được thì sẽ rơi vào điên cuồng.

Nhưng với sinh linh Dị Vực lại vô hiệu.

Bởi vì bên trong cơ thể của bọn họ, hoặc nhiều hoặc ít đều có loại vật chất này.

Đây cũng là nguyên nhân sinh linh Dị Vực, dưới điều kiện cấp bậc ngang nhau, mạnh hơn sinh linh Tiên Vực.

“Ách họa chung cực, ta nhất định phải biết rõ ngươi đến cùng là thứ gì?” Quân Tiêu Dao nghĩ thầm.

Lúc này, hắn đã nhận ra một ánh mắt.

Là Ma Hầu La đang nhìn chằm chằm vào hắn.

“Sao vậy?” Quân Tiêu Dao cười nhạt một tiếng.

“Không có gì, chẳng qua là cảm thấy đệ nhất vương ngươi, có vẻ như hơi mạnh quá mức.” Ma Hầu La cũng cười.

“Đã như vậy, ta đây liền coi như tiếp nhận nhận khen ngợi này của ngươi.”

Phong thái Quân Tiêu Dao bình thản tự nhiên.

Có Vận Mệnh Hư Vô, còn có che đậy của Thâu Thiên Hoán Nhật đại pháp, hắn tin tưởng mình sẽ không dễ dàng bị nhìn ra manh mối.

“Đúng rồi, vị trí máu đen theo như lời ngươi nói, đến cùng nằm ở đâu?”

Nại Lạc có chút gấp không kịp chờ.

Ma Hầu La đáp: “Minh Hà, hẳn là biết chứ.”

Tất cả mọi người đều gật nhẹ đầu.

“Thân là dòng sông bắt ngang địa giới mười châu lớn ta, hướng chảy cuối cùng chính là vùng đất Bất Khả Ngôn, nghe đồn ở nơi cuối cùng ấy có một giọt máu đen.”

Bình Luận (0)
Comment