Chương 1404: Đến vùng đất Bất Khả Ngôn
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lời của Ma Hầu La khiến người giật mình.
“Chẳng lẽ nói, vật chất hắc ám ẩn chứa ở trong Minh Hà, đều là…” Thần Nhạc lập tức nghĩ tới.
“Đúng vậy, đều là bắt nguồn từ một giọt máu đen kia.” Ma Hầu La nói.
Hít…
Đám người Chúc Dạ đều bị dọa sợ.
Minh Hà, rộng lớn nhường nào, bắt ngang mười châu lớn.
Thế nhưng, vẻn vẹn chỉ là lực lượng của một giọt máu đen kia, lại khiến cho cả sông đều tràn ngập sức mạnh vật chất hắc ám.
Đây đủ để đại biểu giọt máu kia, lớn mạnh đến trình độ nào.
Về phần Quân Tiêu Dao, trong mắt lại càng hiện lên một chút vẻ suy tư.
Hắn nghĩ tới một cái thuyết âm mưu.
Nếu như giọt máu đen đó bắt nguồn từ ách họa chung cực, sau đó mượn dùng một giọt máu đen, đắp nặn Minh Hà, bắt ngang mười châu lớn thì có thể ở trong thời gian rất nhanh, lây nhiễm cho sinh linh Dị Vực, khiến trong cơ thể bọn họ đều có vật chất hắc ám.
Nếu như nói âm mưu này ra ngoài, tuyệt đối sẽ phá vỡ tưởng tượng của sinh linh Dị Vực!
Đương nhiên, Quân Tiêu Dao không có khả năng nói ra.
Nếu bây giờ hắn đưa ra chất vấn, nhất định sẽ khiến cho Ma Hầu La nghi ngờ.
Dù sao Ma Hầu La chính là tín đồ thành kính của ách họa chung cực.
Hay là nói, cả bộ tộc Ma Thủy đều là tín đồ của ách họa chung cực.
Ngoài ra, Quân Tiêu Dao còn nghĩ tới một điểm khác.
Minh Hà xác thực rất quan trọng với Lạc Tương Linh.
Hắn nghĩ, ở cuối Minh Hà, phải chăng có một thứ gì đó có thể giúp cho Lạc Tương Linh lột xác đột phá, vậy thì không thể tốt hơn.
“Có điều, nếu như thật sự giống như lời ngươi nói, giọt máu đen kia có lực lượng mạnh như thế, vì sao chưa từng có bất hủ giả đi cướp?” Nại Lạc nhíu mày hỏi.
Sự cường đại của máu đen, không thể nghi ngờ.
Cho dù là bất hủ vương cũng động tâm không thôi.
Ma Hầu La nghe vậy, lắc đầu nói:
“Ở cuối Minh Hà có một cái cổ trận, giọt máu đen đó, có lẽ là ở trong trận.”
“Cái cổ trận ấy cũng không mạnh bao nhiêu, chỉ là nghe đồn có quan hệ với ách họa vĩ đại, cho nên không ai dám vượt qua nửa bước.”
“Nếu như ngươi đúng là quân chủ Ma Ảm mà ách họa vĩ đại khâm điểm,có lẽ giọt máu đen kia sẽ tự động sinh ra cộng minh với ngươi.” Ma Hầu La lên tiếng giải thích.
“Thì ra là thế.”
Nại Lạc nghe vậy, càng yên tâm hơn.
Cứ như vậy, càng không kẻ nào có thể tranh đoạt giọt máu đen kia với hắn ta.
Bởi vì hắn ta mới là quân chủ duy nhất.
Quân Tiêu Dao ở bên cạnh im lặng lắng nghe, trong mắt lóe lên một vệt suy tư.
Đúng lúc này, mặt biển bỗng nhiên cuộn lên gợn sóng.
Trong sương mù đằng trước, dường như có rất nhiều cái bóng hiện lên, như là xúc tu của bạch tuộc.
Một cỗ khí tức mạnh mẽ từ vực sâu đáy biển hiện lên.
“Đó là cái gì?”
Đám người Chúc Dạ, Vân Tiểu Hắc giật mình, cảm giác giống như là một loại động vật biển cổ xưa kinh khủng nào đó.
“Không cần lo lắng.” Ma Hầu La ngược lại không hề cảm thấy ngạc nhiên.
“Làm càn!”
Lão giả chèo thuyền đầu đội đấu lạp quát lớn một tiếng.
Một cỗ uy áp khủng bố đổ úp xuống tới, bao phủ toàn bộ hải vực!
“Tạo Hóa Thần Tôn!”
Cảm giác được cỗ khí tức gần như khiến người ta hít thở không thông này. Đám người Chúc Dạ, Vân Tiểu Hắc trên thuyền nhỏ đều cảm giác hít thở trì trệ, thân thể không nhịn được lùi lại.
Duy chỉ có mỗi Quân Tiêu Dao, sừng sững bất động.
Thần Nhạc và Tô Hồng Y dựa ở sau lưng hắn.
“Không hổ là chung cực đế tộc.” Quân Tiêu Dao mỉm cười.
Ngay cả một vị lão giả chèo thuyền mà cũng có tu vi cấp Thần Tôn.
“Kha lão là tiền bối chuyên môn tiếp dẫn, có ông ấy ở đây thì chúng ta không cần phải lo lắng.” Ma Hầu La mỉm cười.
Dọc đường kế tiếp, mặc dù có rất nhiều cấm khu, tuyệt địa, còn có các loại động vật biển kinh khủng.
Nhưng dưới sự dẫn dắt của Kha lão, vẫn luôn bị giật mình nhưng không nguy hiểm.
Mấy ngày trôi qua.
Sương mù đằng trước rốt cuộc tán đi.
Tầm mắt sáng tỏ thông suốt.
Ánh mắt mọi người cùng nhau nhìn lại, đều hít thở trì trệ.
Đó là một khối đại lục hắc ám vô cùng to lớn, tản ra một loại khí tức tĩnh mịch.
Nhưng loại tĩnh mịch này cũng không phải là loại tĩnh mịch mất hết sinh cơ kia.
Hoàn cảnh này, với những sinh linh chung cực đế tộc này mà nói, là đất đai màu mỡ và bảo địa.
Nhưng với Tiên Vực mà nói, hoàn toàn là vùng đất hoang vu hẻo lánh.
“Chư vị, hoan nghênh đến trung tâm giới ta, vùng đất Bất Khả Ngôn.” Ma Hầu La mỉm cười nói.
Quân Tiêu Dao khoanh tay, nhìn đại lục hắc ám trước mặt.
Hàng tỷ sinh linh Tiên Vực, có mấy sinh linh có thể tới được nơi này chứ?
Trong thế hệ trẻ tuổi, Quân Tiêu Dao gần như là một người đầu tiên.
“Tiếp theo, đi thẳng tới cuối Minh Hà đi.”
Nại Lạc đã gấp không kịp chờ muốn dung hợp máu đen.
“À, được thôi.”
Ma Hầu La liếc mắt nhìn Nại Lạc một chút.
Nại Lạc ngược lại nhìn sang Quân Tiêu Dao, trên mặt lộ vẻ tươi cười:
“Yên tâm đi, chờ ta thực sự trở thành quân chủ Ma Ảm rồi, cũng sẽ không giết ngươi, bởi vì còn phải nhờ vào ngươi mở đại môn ra.”
“Nhưng… ta sẽ cho ngươi hiểu rõ, cái gì là đạo tôn ti!”
Nại Lạc dường như đã sắp thấy được dáng vẻ Quân Tiêu Dao chật vật như chó ở dưới chân hắn ta.
Quân Tiêu thậm chí còn không thèm đáp lại Nại Lạc, trực tiếp không nhìn.
Hắn ta gấp gáp muốn chết như vậy, Quân Tiêu Dao còn có thể nói được gì đây?
Chú thích:
(1)Lâu thuyền: thuyền chiến cỡ lớn có nhiều tầng.
Thấy Quân Tiêu Dao không nhìn, đáy lòng Nại Lạc nghẹn một đám lửa, thu hồi ánh mắt âm trầm.
Sỉ nhục ở trên tiệc cưới, hắn ta sẽ hướng Quân Tiêu Dao đòi lại.
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Ma Hầu La đương nhiên cũng biết, có vẻ như Nại Lạc và Quân Tiêu Dao có khúc mắc. Chỉ là hắn cũng không tỏ thái độ đứng về bên nào. Nhưng nếu như Nại Lạc thật sự là quân chủ Ma Ảm, vậy hắn cũng sẽ bênh vực quân chủ Ma Ảm bên này.
Dù sao quân chủ Ma Ảm chính là tồn tại mà ách họa chung cực khâm điểm.
Sau đó, Ma Hầu La lập tức dẫn mọi người bước lên đại lục hắc ám.
Về phần vị Kha lão kia, ngược lại chưa từng theo tới, mà mái chèo chống thuyền, lần nữa biến mất ở trong sương mù.
Quân Tiêu Dao chờ sáu vương, cộng thêm Nại Lạc, hết thảy bảy người, ngự không mà đi, ở dưới sự dẫn dắt của Ma Hầu La, tiến về cuối Minh Hà.
Phóng mắt nhìn lại, vùng đất Bất Khả Ngôn vô cùng rộng lớn, trên bầu trời là vũ trụ tối đen vô tận, sao trời như kim cương vỡ vụn tô điểm trong đó.
Nơi này chính là tổ địa của chung cực đế tộc.
Quân Tiêu Dao một đường sang đây, ngược lại không nhìn thấy sinh linh nào.
Thậm chí các loại yêu vật hung ác đều cực kỳ hiếm thấy.
Trời đất một mảnh yên tĩnh.
Loại yên tĩnh quỷ dị này, ngược lại khiến cho người ta cảm giác trong lòng hơi sợ hãi.
Nhưng mọi người ở đây đều không phải người phàm, cho nên cũng rất nhanh thích ứng.