Chương 1410: Một tay trấn áp chuẩn bất hủ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chẳng mấy chốc, Phù Phong Vương đã đi tới trong động thiên phúc địa nơi sâu nhất dưới lòng đất học phủ:
“Vãn vối đến đây bái kiến Thần Ngao Vương.”
Phù Phong Vương đang ở trước động phủ hơi chắp tay.
Cho dù là hắn ta, ở trước mặt Thần Ngao Vương tuổi tác cực cổ cũng phải tự xưng vãn bối.
“Vào đi!”
Giọng nói Thần Ngao Vương truyền đến.
Phù Phong Vương đi vào trong.
Rất nhanh, hắn ta lập tức nhìn thấy Thần Ngao Vương đang ngồi xếp bằng ở chỗ sâu bên trong động phủ.
Thần Ngao Vương lưng đeo mai rùa, tóc mai đểm bạc, đầu trán hói.
Nhìn qua y như một lão giả bình thường không có gì lạ.
Nhưng Phù Phong Vương lại không dám chậm trễ chút nào, biết thực lực của Thần Ngao Vương sâu không thể lường.
“Tiền bối có chuyện gì?”
Phù Phongg Vương hỏi.
“Đi theo ta.” Biểu cảm trên mặt Thần Ngao Vương không hề thay đổi, quay người đi về hướng chỗ sâu bên trong động phủ.
Phù Phong Vương lộ vẻ khó hiểu.
Nhưng hắn ta cũng không nghi ngờ gì cả, đi theo sau lưng Thần Ngao Vương.
Hai người đi tới chỗ sâu nhất của cái động thiên phúc địa này.
Nơi đó một mảnh khí cơ mông lung, như ở bên trong hỗn độn.
“Tiền bối, đây…” Phù Phong Vương vẫn như cũ không hiểu.
“Đại nhân, người đã dẫn đến.”
Thần Ngao Vương bỗng nhiên hơi chắp tay hướng về phía chỗ sâu bên trong khí cơ mông lung kia.
“Cái gì, Thần Ngao Vương, ngài…”
Phù Phong Vương hết sức sửng sốt.
Điều khiến hắn ta sửng sốt, không phải ở chỗ sâu trong động phủ này còn có những sinh linh khác. Mà là, Thần Ngao Vương lại gọi một tồn tại khác là đại nhân.
Đây là khái niệm gì?
Phù Phong Vương không cách nào nghĩ tới, hoàn toàn không rõ đây là tình huống gì.
Ầm ầm!
Đúng lúc này!
Ở chỗ sâu trong khí cơ mông lung, một bàn tay to khủng khiếp xen lẫn pháp tắc thò ra, như là che phủ bầu trời thiên hạ, ép tới Phù Phong Vương.
“Là ai!”
Toàn thân Phù Phong Vương run rẩy, hét lên một tiếng, khí tức chuẩn bất hủ lập tức bộc phát ra!
Kết quả, lại bị bàn tay to kia, một tay nắm lại, bọc ở bên trong.
Đại đạo pháp tắc khủng bố hóa thành lò luyện, niêm phong Phù Phong Vương ở trong đó, một tia khí tức cũng phóng không ra.
Đường đường chuẩn bất hủ, bị một chiêu trấn áp!
Nếu cảnh tượng xảy ra trong động thiên phúc địa dưới mặt đất bị người ngoài nhìn thấy thì tuyệt đối sẽ hoảng sợ đến da đầu tê dại!
Tuy rằng so với các vô thượng cổ xưa thì Phù Phong Vương có vẻ khá trẻ tuổi, nhưng thực lực Chuẩn Bất Hủ của ông ta lại là hàng thật giá thật.
Tuy rằng không có khả năng so sánh với những Chuẩn Bất Hủ đứng đầu đã vượt qua tám kiếp, thậm chí chín kiếp, nhưng tốt xấu gì cũng là một Chuẩn Bất Hủ đầu sỏ, sao có thể yếu được kia chứ?
Nhưng hiện tại, tồn tại thần bí trong sương mù kia lại chỉ dùng một chiêu đã trấn áp Phù Phong Vương, khiến ông ta không có sức phản kháng.
Điều này đủ làm lòng người kinh sợ.
Ầm vang!
Pháp Tắc chi Thủ hóa thành lò luyện đại đạo, trấn áp Phù Phong Vương vào trong đó.
Thần Ngao Vương đã sớm chuẩn bị sẵn, lập tức ngăn cách dao động ở nơi đây.
“Thần Ngao Vương, đây là chuyện gì!?”
Phù Phong Vương quát lên chói tai, cả người chấn động pháp tắc Chuẩn Bất Hủ, muốn phá vỡ lò luyện.
Nhưng chỉ tốn công vô ích, thực lực của tồn tại thần bí kia tuyệt đối hơn xa ông ta!
Trên gương mặt khô gầy của Thần Ngao Vương nặn ra một nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười, ông ta thờ ơ.
Phù Phong Vương thấy vậy thì trái tim đã lạnh lẽo hơn phân nửa.
Ông ta lại quay qua nhìn vào sâu trong sương mù khí cơ kia và nói: “Không biết là vị tiền bối nào, tại hạ đã đắc tội chuyện gì?”
Phù Phong Vương dán mắt nhìn chằm chằm vào sâu trong sương mù, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng bạch y, cứ như đang ngồi xếp bằng ở giữa vũ trụ, mang theo một uy thế khủng bố như chúng thần chi vương!
Điều này làm Phù Phong Vương kinh hãi, dù sao ông ta đã trêu chọc nhân vật khủng bố như thế từ khi nào?
Nhưng bóng dáng kia lại không nói một lời, giống như Phù Phong Vương căn bản không có tư cách nói chuyện với mình.
Tồn tại kia không có hứng thú trò chuyện với Phù Phong Vương.
“Trấn!” Một chữ vô và đơn giản lại như thần dụ, giống như thiên địa vạn vật đều phải vận chuyển theo mệnh lệnh của người nọ.
Lời người đó nói chính là thần lệnh!
Oanh!
Một chữ vừa dứt thì lò luyện đại đạo nổ vang, một thứ sức mạnh khủng bố trấn áp về hướng Phù Phong Vương, trực tiếp làm ông ta hiện hóa ra bản thể.
Là một con Thanh Thiên Đại Bằng!
Là yêu loại thái cổ, tất nhiên thực lực của Thanh Thiên Đại Bằng là điều không thể nghi ngờ.
Nhưng giờ phút này, Thanh Thiên Đại Bằng vốn nên như diều gặp gió, đánh ngang cửu thiên lại cảm thấy như biến thành chim sẻ, bị nhốt trong lồng sắt.
Trật tự thần liên vô tận ngưng tụ thành một cái vòng cổ, trói chặt lên cổ Thanh Thiên Đại Bằng.
Phù Phong Vương không chút nghi ngờ, chỉ một suy nghĩ của kẻ thần bí cũng có thể diệt sát ông ta.
“Xin tiền bối tha mạng!” Phù Phong Vương kêu lớn.
Không phải ông ta không có uy nghiêm của Chuẩn Bất Hủ, mà đôi khi người có tu vi càng cao thì lại càng tiếc mạng.
Dù sao cũng đã cực cực khổ khổ tu luyện đến mức này, còn chưa làm nhân thượng nhân được mấy ngày thì đã mất mạng, vậy thì ai chấp nhận cho nổi chứ?
Lúc này, Thần Ngao Vương đứng bên cạnh mở miệng nói: “Đại nhân, không có khả năng thả hắn ra nữa đúng không, vậy xử trí như thế nào?”
Thật lâu sau, tồn tại thần bí kia mới nói: “Coi như làm... Lễ gặp mặt đi.”
Nghe thấy lời này, Thần Ngao Vương cũng cười khổ lắc lắc đầu.
Bắt một vị Chuẩn Bất Hủ làm lễ gặp mặt, món quà này không phải ai cũng làm ra được. Phóng mắt nhìn khắp hai giới, không có bao nhiêu người có quyết đoán này.
“Nhưng rất nhanh thời thế sẽ thay đổi.” Thần Ngao Vương nghĩ thầm.
...