Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1416 - Chương 1416 - Quân Gia, Quân Vô Hối!

Chương 1416 - Quân gia, Quân Vô Hối!
Chương 1416 - Quân gia, Quân Vô Hối!

Chương 1416: Quân gia, Quân Vô Hối!

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Mà ở cùng một thời gian, tại chỗ sâu bên trong học phủ Chiến Thần, trong động thiên phúc địa dưới mặt đất.

Mảnh đất khí cơ che chắn kia, bỗng nhiên cuồn cuộn nổi lên sương mù dày đặc.

Bóng dáng vẫn luôn ngồi xếp bằng đó rốt cuộc chậm rãi đứng lên.

“Thời gian, không sai biệt lắm.”

“Đại nhân, đi thẳng tới Vô Thiên Ám Giới sao?”

Thần Ngao Vương ở bên cạnh nói.

“Không, trước đó, còn có một việc phải làm.” Giọng nói kia đáp.

“Chuyện gì?” Thần Ngao Vương mờ mịt.

“Trảm Xích Kiêu!”

Yêu Man đại châu.

Nơi sa mạc màu đỏ một mảnh đất chết ngàn dặm.

Nơi đây chính là tổ địa của bộ tộc Xích Kiêu, chuẩn đế tộc mà khoảng thời gian gần nhất danh chấn Dị Vực.

Bộ tộc Xích Kiêu vốn không tính quá nổi tiếng, ở trong mười vương tộc lớn đứng đầu cũng không tính đặc biệt xuất chúng.

Nhưng bởi vì lão tổ trong tộc này, Xích Kiêu Vương cường thế chứng đạo, thành tựu bất hủ vương.

Cả tộc một lần thăng thiên, trở thành chuẩn đế tộc.

Về sau, Xích Kiêu Vương lại còn ở vùng biên hoang, một trận chiến với Bạch Y Thần Vương Quân gia Tiên Vực.

Một trận chiến này, có thể nói là trận chiến thành danh của Xích Kiêu Vương.

Dù sao chiến lực của Bạch Y Thần Vương Quân gia, đúng là rõ như ban ngày.

Về sau trong bộ tộc Xích Kiêu lại có tộc nhân truyền ra tin tức. Bạch y Thần Vương Quân gia, là bởi vì bị Xích Kiêu Vương làm bị thương nặng nên mới không rõ tung tích.

Đây không thể nghi ngờ là một kiểu tạo thế, làm cho uy danh của Xích Kiêu Vương và cả bộ tộc Xích Kiêu nâng cao lên một bước.

Mà bây giờ, ở chỗ sâu tổ địa bộ tộc Xích Kiêu.

Đỉnh một ngọn núi Hỏa Diệm cao vạn trượng.

Một vị lão giả áo bào đỏ chân mày đỏ đang ngồi xếp bằng ở trong hư không.

Đôi cánh màu đỏ sau lưng, phù văn lạc ấn cổ xưa vô tận.

Xung quanh biển lửa chìm nổi, phù văn hỏa đạo vô tận hiện lên.

Phía sau, phảng phất có vạn linh chúng sinh vô tận, chập trùng ở trong biển lửa Địa Ngục.

Đây hầu như đã là cực hạn diễn hóa của một đạo Hỏa.

Lão giả ngồi xếp bằng ở trung tâm trời đất, như là tổ của vạn hỏa, có thể thiêu tận vũ trụ thương khung.

Vị lão giả lông mày đỏ này, chính là bất hủ giả của bộ tộc Xích Kiêu, Xích Kiêu Vương.

Mà giờ khắc này, ở dưới chỗ ngồi của Xích Kiêu Vương, đang có một vị nam tử anh tuấn chiến giáp màu vàng tinh khiết, đang lắng nghe đạo âm, cảm ngộ đại đạo Hỏa.

Nếu như Quân Tiêu Dao có mặt ở đây thì tất nhiên sẽ không xa lạ với người này.

Chính là Xích Hồng Vũ.

Hắn ta cũng là đệ tử bế quan của Xích Kiêu Vương.

Trước đó trong đại hội chọn rể ở Đồ Sơn đế tộc.

Xích Hồng Vũ thua thảm bởi Quân Tiêu Dao, thậm chí ngay cả Hồn Thư cũng bị cướp đi.

Có thể nói là người phát ngôn chữ thảm.

“Hả? Đại môn rốt cuộc đã mở ra rồi sao?”

Trong hư không, Xích Kiêu Vương tựa như một vừng mặt trời lớn, ánh sáng lửa hừng hực phổ chiếu mênh mông.

Khắc nào đó, ông ta đột nhiên mở hai tròng mắt ra, như hai vòng mặt trời nhỏ, nhìn thẳng tới khoảng không xa xôi.

Ấn ký ngôi sao sáu cánh màu đen, chiếu rọi trên bầu trời vùng đất Bất Khả Ngôn.

“Là hắn, Ngọc Tiêu Dao…”

Bên dưới, Xích Hồng Vũ cũng có cảm ứng, nét mặt trong nháy mắt liền chuyển sang khó coi.

Sự tình trên đại hội chọn rể với hắn ta mà nói, quả thực chính là một cơn ác mộng không thể tỉnh dậy.

Quân Tiêu Dao đã trở thành tâm ma của hắn ta.

Mà bây giờ, chênh lệch giữa hắn ta và Quân Tiêu Dao càng lúc càng lớn.

Một vị là quân chủ Ma Ảm.

Một là kẻ thất bại đã mất đi hào quang thiên kiêu, nhận hết chế giễu.

“Hồng Vũ, tâm con chưa tĩnh.” Xích Kiêu Vương thản nhiên nói.

“Thật có lỗi, sư tôn, sự thật là nghĩ tới tên Ngọc Tiêu Dao kia, trong lòng khó mà bình tĩnh, bây giờ còn có tin tức tuôn ra, hắn còn là quân chủ Ma Ảm gì đó.”

Mặt mày Xích Hồng Vũ nhăn nhó vô cùng dữ tợn.

“Ừm, bây giờ tên tiểu bối kia có thân phận đặc thù, không tiện đụng đến hắn, nhưng về sau, con phải tự tay thu hồi Hồn Thư lại.”

Giọng điệu Xích Kiêu Vương vẫn bình thản như trước.

Mặc dù Hồn Thư trân quý, nhưng ông ta cũng không có khả năng hạ thấp thân phận tự mình đi lấy.

Đương nhiên, cũng là kiêng kỵ đám người Thần Ngao Vương ở sau lưng Quân Tiêu Dao.

“Sư tôn, con còn có thể đuổi kịp được Ngọc Tiêu Dao không?” Nét mặt Xích Hồng Vũ hủ bại, tâm ma sâu nặng.

Xích Kiêu Vương khẽ nhíu mày, nói: “Hồng Vũ, chút gập ghềnh ấy, cùng lắm chỉ là một chút đau khổ nhỏ trên đường trở thành người mạnh nhất mà thôi.”

“Khi mà con trở thành người mạnh nhất như vi sư thì sẽ phát hiện, đối thủ của quá khứ, sớm đã không còn ở trong mắt con nữa.”

Mắt Xích Hồng Vũ sáng lên, sùng bái nói: “Hoàn toàn chính xác, đồ nhi hổ thẹn, không giống sư tôn, cường thế chứng đạo, còn có thể dễ dàng trọng thương Thần Vương Quân gia Tiên Vực!”

Nói tới đây, trong mắt Xích Hồng Vũ hiện lên vẻ sùng bái.

Xích Kiêu Vương sư tôn của hắn ta, chính là tín ngưỡng của hắn ta.

Mặc dù trong lòng Xích Hồng Vũ sinh ra tâm ma. Nhưng chỉ cần có tín ngưỡng Xích Kiêu Vương này ở đây, hắn ta lại như cũ có lòng tin:

“Không sai, ta có thể chứng đạo, sẽ dẹp yên Tiên Vực, nhiều hơn ba phần thắng.”

Đối diện với tôn sùng tâng bốc của Xích Hồng Vũ, Xích Kiêu Vương cũng hoàn toàn tiếp nhận.

“Sư tôn có thể nói một chút về chiến đấu cùng Thần Vương Quân gia được không, đồ nhi muốn cảm ngộ, quỳ lễ, ngộ ra chân lý cường giả.”

Trong mắt Xích Hồng Vũ lộ vẻ ngưỡng mộ.

“Không cần, cường giả sẽ không mê luyến công trạng quá khứ, trận chiến với Quân Vô Hối chỉ là một hồi nghiền ép không thú vị mà thôi.”

Xích Kiêu Vương khẽ lắc đầu, giọng điệu hờ hững, tận lực hiển lộ phong thái bất hủ vương siêu nhiên vô thượng.

Có thể nói phong cách bức bách hoàn toàn kéo căng.

“Sư tôn uy vũ!”

Ánh mắt Xích Hồng Vũ lại càng có vẻ sùng bái cuồng nhiệt.

Nhưng đúng lúc này, Xích Kiêu Vương chợt có cảm giác, tầm mắt nhìn tới hư không rất xa phía trước.

Trong mơ hồ, có một cỗ lực lượng hết sức hùng hậu đang phá vỡ không gian, giáng xuống phiến địa vực này.

Ầm ầm!

Trời đất cộng hưởng, hư không vô tận vỡ ra, uy áp dũng mãnh trút xuống.

Tổ địa bộ tộc Xích Kiêu, cả vạn dặm đất chết đều xảy ra động đất, phiến đá rạn nứt.

Bình Luận (0)
Comment