Chương 1417: Quân gia, Quân Vô Hối! (tt)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Trời ạ, đây là chuyện gì?”
“Là có vị đại nhân vật nào giáng lâm sao?”
“Không sao, có tổ của chúng ta ở đây, sợ cái gì?”
Trong bộ tộc Xích Kiêu, rất nhiều tộc nhân đều bị giật mình khiếp sợ.
Thậm chí có mấy tôn chuẩn bất hủ cũng từ trong tu luyện tỉnh giấc, sau đó mắt lộ vẻ giận dữ:
“Lớn mật, là ai dám đến bộ tộc Xích Kiêu chúng ta làm càn!”
“Chẳng lẽ không sợ vương của tộc chúng ta giáng tội!”
Có chuẩn bất hủ cất tiếng quát.
Mà lúc này, trời đất bỗng nhiên tối sầm lại.
Mọi người ngẩng đầu lên, thình lình phát hiện, một cái bóng người khổng lồ, hoàn toàn che khuất ánh mặt trời.
Bóng dáng kia, tựa như là một khối đại lục di động, ngay cả bầu trời cũng bị nó che lấp.
“Đó là… một con rùa sao?” Có tộc nhân tộc Xích Kiêu ngạc nhiên.
“Không đúng, hình như là một cái đầu rồng.” Có người nói lại.
Vào lúc này, giọng nói của Xích Kiêu Vương truyền ra:
“Ta tưởng là ai, thì ra là Thần Ngao Vương của học phủ Chiến Thần, làm lớn chuyện đi vào tộc của ta như thế, gọi là gì đây?”
“Cái gì, vậy mà lại là Thần Ngao Vương của học phủ Chiến Thần sao?”
Nghe được tiếng của Xích Kiêu Vương, rất nhiều sinh linh tộc Xích Kiêu đều giật mình khiếp sợ.
Thần Ngao, chính là Thái Cổ dị chủng hình rùa thân rồng.
Trong truyền thuyết cổ xưa, trời xanh sụp đổ, Nữ Oa chặt chân Thần Ngao, đóng đô bốn cực, chính là chỉ loại Thái Cổ dị chủng Thần Ngao Vương này.
Lời của Xích Kiêu Vương, cũng không để cho Thần Ngao Vương có chút động tĩnh, ngược lại một giọng nói khác vang lên:
“Không vì cái gì, chẳng qua là tới lấy mạng của ngươi mà thôi!”
Giọng nói này, lời nói ong ong, như hàng ngàn hàng vạn chuôi kiếm sắc bén, trổ ra mũi nhọn, vang vọng hư không.
Tư thế hào hùng, trong trời đất nhất thời tràn ngập một cỗ chiến ý bàng bạc, như là muốn xé rách trời đất!
Mà sinh linh bộ tộc Nhất Kiêu nghe được lời này đều sợ ngây người, rung động đến da tóc tê dại.
Bọn họ nghe lầm đúng không?
Lại có người nói, muốn lấy mạng của Xích Kiêu Vương ư?
Trong ánh nhìn rung động không sao kể xiết, một bóng dáng bạch y thon dài, từ trên đầu Thần Ngao chậm rãi bước ra.
Gương mặt mơ hồ này, có ánh sáng bất hủ rực rỡ tràn ngập.
Còn có âm thanh hiến tế chúng sinh, tiếng Phạn xướng chư thần vang lên.
Sau lưng bóng dáng bạch y kia, như là có ba ngàn Thần quốc xếp hàng bên trong đó.
Còn hắn thì giống như là vua chúng thần, khí tức lấn áp vạn cổ chư thiên, như một tôn thần linh khai thiên!
“Sao có thể được, là ngươi…”
Đồng tử Xích Kiêu Vương chợt đông cứng, biển lửa lật lại, càn quét thiên khung.
Ông ta không khống chế nổi khí tức của mình!
Bóng người đang hiện ra ở trong ánh sáng chói lọi, thon dài thẳng tắp, như sống lưng chống trời!
Một góc bạch y bay phần phật, là ác mộng của vô số sinh linh Dị Vực!
“Quân gia, Quân Vô Hối!”
Giọng nói nghiêm nghị, vang vọng trời mênh mông.
Ba chữ Quân Vô Hối, tựa như sấm sét, nổ vang ở bên tai toàn bộ sinh linh bộ tộc Xích Kiêu!
Phụt phụt!
Ngay tại chỗ, phần lớn sinh linh bộ tộc Xích Kiêu miệng phun máu tươi, tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Đúng là không chịu nổi giọng nói nghiêm nghị kia.
Trong ánh sáng thần thánh rực rỡ vô tận, bóng dáng Quân Vô Hối hiện lên.
Bạch y như tuyết, phong thần như ngọc.
Mắt như nhật nguyệt luân chuyển, nhìn thấu vạn thế mênh mông.
Trong đó lại có vô tận tang thương, tựa như trải qua vạn chiến.
Ba ngàn Thần quốc vờn quanh thân, đang ngâm xướng Phạn ca.
Đây là năng lực và dị tượng đặc thù của Thần Vương Thể, chư thần triều bái, thiên hạ cùng tôn!
Yên tĩnh!
Yên tĩnh trước nay chưa từng có!
Vô số sinh linh bộ tộc Xích Kiêu cảm giác yết hầu đang bị bóp giữ, không thể thở nổi!
Quân Vô Hối!
Đây tuyệt đối là người mạnh nhất Tiên Vực, nổi danh nhất ở Dị Vực.
Dù sao một trong những phân thân Tam Thanh của Quân Vô Hối, hằng năm đều trấn giữ biên hoang Dị Vực, không ai không biết ông.
Thiên quân vạn mã tránh bạch bào, cái này không chỉ là một cái mô tả.
Cũng chính bởi vì thanh danh của Quân Vô Hối nên Xích Kiêu Vương mới có thể ở trong một trận chiến ấy phong thần.
Nhưng bây giờ, Quân Vô Hối lại công khai xuất hiện ở tổ địa bộ tộc Xích Kiêu.
Điều này khiến cho người khác không cách nào tưởng tượng nổi.
Có được mấy vị nhân vật Tiên Vực có bản lĩnh công khai hành động ở Dị Vực như thế.
Cho dù là đại đế Tiên Vực cũng sẽ không tùy tiện xâm nhập Dị Vực, sợ lọt vào vây quét chặn giết.
Nhưng Quân Vô Hối lại cứ như vậy xuất hiện, khiến cho mọi người ngoài ý muốn.
Có điều, vừa nghĩ đến chiến tích của Xích Kiêu Vương, lòng của rất nhiều sinh linh bộ tộc Xích Kiêu đều bình ổn xuống.
Quân Vô Hối thì đã sao, còn không phải thua ở lão tổ bọn họ.
Một vị chuẩn bất hủ của tộc Xích Kiêu nhìn về phía Quân Vô Hối, vẻ mặt lạnh lùng nói:
“Quân Vô Hối, ngươi đến đây là để trả thù sao, vậy thì sai lầm rồi, có lão tổ tộc chúng ta ở đây, sao ngươi còn dám ở chỗ này làm càn?”
Vị chuẩn bất hủ này đang lớn tiếng quát lên.
Nét mặt Quân Vô Hối không hề có chút xao động.
Cặp con ngươi như nhật nguyệt nghiêm nghị kia, thâm thúy vô biên, không hề có cảm xúc dư thừa.
Tựa như là vua của chư thần, sẽ không bởi vì sâu kiến kêu gào mà có bất kỳ biến hóa cảm xúc nào.
Sau một khắc, Quân Vô Hối trực tiếp thò tay ra.
Thần năng pháp tắc vô tận bao phủ, hóa thành bàn tay khổng lồ.
Ở trong một phần triệu sát na, bắt được chuẩn bất hủ kia.
Sau đó…
Bùm!
Một nắm bóp chết!
Từng giọt máu chuẩn bất hủ rơi xuống mặt đất, nện ra từng cái hố sâu.
Toàn bộ sinh linh tộc Xích Kiêu, quả tim đều giống như bị đông cứng, ngừng đập.
Một chiêu!
Vẻn vẹn chỉ là một chiêu!
Chuẩn bất hủ cao cao tại thượng trong mắt thế nhân, giống như con kiến bình thường, bị một nắm bóp chết!
Đây là lực lượng vô thượng nhường nào?
“Đáng chết, Quân Vô Hối, ngươi!”
Xích Kiêu Vương nổi giận, trời đất bùng lên lửa cháy dữ dội.
Ngay cả ông ta cũng không kịp phản ứng lại, cảnh Quân Vô Hối ra tay quả quyết như thế, không hề lưu cho người ta chút thời gian phản ứng.
Mà ở phía trên mai rùa của Thần Ngao Vương, một con chim nhỏ màu xanh ló ra.
Sợ rằng cũng sẽ không có ai nghĩ tới, nó chính là chuẩn bất hủ của học phủ Chiến Thần, Phù Phong Vương.