Chương 1419: Hoàng Hôn Chư Thần, một người hủy diệt chuẩn đế tộc
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đối mặt với chất vấn của Xích Kiêu Vương, biểu cảm trên mặt Quân Vô Hối nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi:
“Cảnh giới với ta mà nói không có ý nghĩa, trảm ngươi, không thành vấn đề!”
Quân Vô Hối cất bước, không gian hàng ngàn trượng ở dưới chân ông, trong nháy mắt giống như rút ngắn lại thành một điểm.
Ông trong chớp mắt đã lướt tới trước người Xích Kiêu Vương, nhấc chưởng đánh ra.
Thần năng mênh mông dâng trào, ánh sáng thần bất hủ nở rộ, như thể vạn giới chư thiên đều bị luồng ánh sáng thần thánh này chiếu sáng.
“Ngươi cũng có thể đến thử xem, ta Xích Kiêu Vương đương thời chứng đạo, một đời đoạt thiên mệnh, ai có thể ép ta, ai có thể đánh bại ta!”
Xích Kiêu Vương quát chói tai, tuyên bố chấn động thiên hạ, đồng thời tế ra đế binh của mình.
Một cái Xích Vương Lô!
Xích Vương Lô vô cùng nóng cháy, toàn thân Thần diễm lượn lờ, giống như một cái lõi mặt trời.
Đây là đế binh chuyên biệt mà Xích Kiêu Vương hao phí tâm huyết tế luyện tạo thành, mặc dù còn chưa luyện hóa được đại đế và bất hủ vương, nhưng đã từng luyện hóa chuẩn đế và chuẩn chuẩn bất hủ.
Xích Vương Lô tế ra, lửa Thần ngập trời từ miệng lô hiện lên tuôn ra, biển lửa úp xuống mười phương, hư không bị thiêu đốt vặn vẹo sụp đổ, hết thảy vật chất hữu hình đều đang bị thiêu đốt!
Bên ngoài thân thể Quân Vô Hối có ánh sáng rực rỡ hiện lên, từng cái từng cái văn tự cổ xưa hiện ra, kéo theo một cỗ thần tính siêu nhiên.
Đó là Thần văn, văn tự của Thần!
Quân Vô Hối thôi động chiêu phòng ngự mạnh nhất của bản thân Thần Vương Thể.
Che chở của chư thần!
Ánh sáng bất hủ rực rỡ của rất nhiều Thần Văn tạo thành, như là ngăn cách vĩnh hằng.
Cho dù biển lửa ấy lật úp, chôn vùi mười phương.
Quân Vô Hối vẫn cứ sừng sững ở trên trời cao, không bị lây dính chút nào.
“Thần Vương Thể…” Khóe mắt Xích Kiêu Vương hơi run rẩy.
Đây cũng là một loại thể chất nghịch thiên, danh xưng tu luyện đến cuối cùng, có khả năng tu thành thần minh chân chính, bất hủ bất diệt, vĩnh thế trường tồn!
Pháp của Quân Vô Hối, như là vạn pháp không dính.
Ông ngay lập tức lướt tới trước người Xích Kiêu Vương, quyền ấn nổ ra, trực tiếp nện sập phía trước.
Xích Kiêu Vương dùng Xích Vương Lô chặn lại.
Một tiếng “đinh” vang lên.
Quyền phong huyết nhục của Quân Vô Hối đối đầu đế binh, lại phát ra tiếng kim thiết giao kích, tiếng động đánh tan tầng mây khắp bầu trời, bão cát vô tận cũng đang càn quét.
Tiếp đó, Quân Vô Hối và Xích Kiêu Vương triển khai đại chiến kinh thế.
Tinh khí sôi trào khắp chốn giữa thiên địa, pháp tắc mênh mông cuồn cuộn như đại dương chập trùng.
Chiến đấu loại tầng cấp này, tuyệt đối hiếm thấy, như là muốn đánh cho chư thế phá diệt.
“Lão tổ…”
Sinh linh bộ tộc Xích Kiêu, từng người một biểu cảm run rẩy, trong lòng căng thẳng.
Chiến cuộc ở trong lòng bọn họ vốn nên là nghiền ép, ai mà ngờ lại sẽ như thế.
“Chẳng lẽ, sư tôn toàn là nói mạnh miệng?”
Xích Hồng Vũ nghĩ tới đây, sắc mặt lập tức tái nhợt không gì bằng.
Đạo tâm của hắn ta vốn bởi vì Quân Tiêu Dao mà xuất hiện vết rách.
Xích Kiêu Vương, tín ngưỡng duy nhất của hắn ta.
Vả lại bây giờ, nếu như tín ngưỡng sụp đổ thì đạo tâm của Xích Hồng Vũ chắc chắn sẽ sụp đổ.
“Không, ta không tin, sư tôn là vô địch!” Xích Hồng Vũ siết chặt nắm đấm, trong lòng đang gào lên.
Phía trên Càn Khôn, gió mây biến sắc.
Từng cái khe nứt hư không giống như vực sâu hiện ra, phảng phất chiếu rọi ra thế giới khác.
Điều này cực kỳ kinh khủng, đại biểu cho quy tắc của phương thế giới này đang có chút bất ổn.
Có thể thấy được đế chiến chân chính dữ dội khủng khiếp cỡ nào.
Ầm!
Lại là một kích va chạm mạnh kinh thiên.
Xích Kiêu Vương lại lần nữa bị đẩy lui, khóe miệng cũng có chút hoa máu hiện lên.
“Lão tổ bị thương rồi…”
Có sinh linh tộc Xích Kiêu mặt mày dại ra, không cách nào tin tưởng.
“Quân Vô Hối, ngươi trảm không được bản vương, tiếp tục kéo dài xuống, ngươi khó mà thoát khỏi cái chết!”
Xích Kiêu Vương lau máu tươi ở khóe miệng, ánh mắt cực kỳ âm u.
Giữa một lần hít thở của ông ta, thương tích trong cơ thể bắt đầu nhanh chóng khép lại.
Đây chính là sự cường đại của bất hủ vương, nếu như nói áp chế thậm chí đánh bại thì vẫn còn có mấy phần khả năng. Nhưng muốn đánh giết, độ khó kia tuyệt đối phải gấp bội.
“Nói thì phải làm, hành động ắt có kết quả, ta nói trảm ngươi thì sẽ trảm!”
Quân Vô Hối nói xong, bàn chân đạp mạnh.
Ầm ầm!
Ba ngàn Thần quốc sau lưng xếp hàng mở ra, hình thành một phiến trận vực thật lớn, che phủ toàn bộ tổ địa bộ tộc Xích Kiêu.
Giống như là có ba ngàn tôn thần minh đang ngồi xếp bằng ở trong hư không, xướng Phạn.
Còn Quân Vô Hối thì đứng ở trung tâm ba ngàn thần minh, ánh mắt bễ nghễ, duy ngã độc tôn!
Một cỗ khí tức cường đại lấn áp vạn giới chư thiên nổi lên.
Thần Vương vô song, ai dám tranh phong!
“Chư Thần Tịnh Thổ!”
Trong lúc Quân Vô Hối nhấc tay lên, như là có lực lượng ba ngàn thần minh gia trì, thần huy vô tận hội tụ, hóa thành ánh sáng rực rỡ vĩnh hằng, chiếu khắp thiên hạ!
Đây là Chung Cực Dị Tượng, đại thuật cấm kỵ của Thần Vương Thể!
Ầm!
Xích Kiêu Vương trong chốc lát liền bị chặn lại, như là có mười vạn vũ trụ đè ở đầu vai, toàn bộ tu vi khí tức sức mạnh đều bị đè ép xuống.
“Ta là vương đương thời, ai có thể đè ở đầu vai ta!”
Không thể không nói, Xích Kiêu Vương không hổ là bất hủ vương, cũng đủ mạnh mẽ.
Ông ta nổi giận, hỏa diễm vô tận đang bao phủ, như là muốn biến thế gian thành đất đai khô cằn:
“Tam Giới Chúng Sinh, Hỏa Trạch Phật Ngục!”
Xích Kiêu Vương diễn hóa ra pháp chung cực của bộ tộc Xích Kiêu, cả phiến thiên địa biến thành một mảnh đỏ đậm.
Cả nhân gian tựa như là đang bốc cháy lên.
Hết thảy chúng sinh đều chạy không thoát giày vò thiêu đốt.
Loại đại thuật cấm kỵ này mạnh đến cực điểm, hơn nữa còn là phạm vi thần thông.
Thiên địa mà pháp lực Xích Kiêu Vương có thể đạt tới đều bị thâu tóm ở trong đó.
Cho dù là chuẩn bất hủ cũng chỉ có thể bị cầm tù ở trong đó, vô vọng hóa thành kiếp tro.