Chương 1420: Một người hủy diệt chuẩn đế tộc, uy Thần Vương ai có thể địch!
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Lão tổ tộc ta vô địch!”
Trong đại tộc hộ trận, sinh linh bộ tộc Xích Kiêu đang hét lớn.
Nhưng Quân Vô Hối đối diện với một chiêu này, vẻ mặt hết sức bình thản.
Ông trải qua vạn chiến, chiêu thức quỷ dị khủng bố nào mà chưa từng thấy qua đâu chứ?
Quân Vô Hối chậm rãi giơ tay lên, hệt như quyền hành chư thần đều bị ông nắm ở trong tay.
Quân Vô Hối của giờ phút này, như là vua chúng thần khống chế thiên cơ, vận chuyển sinh tử tạo hóa, muốn giáng xuống kiếp phạt:
“Hoàng Hôn Chư Thần!”
Quân Vô Hối thúc giục đại thuật cấm kỵ!
Nháy mắt!
Một mảnh trời đất ảm đạm, có ánh chiều tà đang chiếu rọi.
Ba ngàn thần minh, đều giống như đang thiêu đốt thần lực, ánh sáng hoàng hôn bất tận chiếu rọi ở trên người Xích Kiêu Vương.
Xích Kiêu Vương trong chốc lát lập tức cảm thấy một cỗ mùi vị của tử vong.
Lui!
Xích Kiêu Vương không hề chần chờ, hai cánh rung động, muốn thoát đi.
Về phần tộc nhân gì đó, đều không đáng kể.
Ông ta cực cực khổ khổ ở đương thời chứng đạo, sao lại cam tâm mất mạng như vậy được chứ?
“Trốn được sao?” Quân Vô Hối bình thản lên tiếng.
Trận vực Chư Thần Tịnh Thổ, giam cầm bốn cực thiên địa, ngay cả hư không còn bị giam cầm, cơ bản không có khả năng bị phá mở.
“Đáng hận, sao bổn vương có thể bỏ mạng ở đây được, Thần Ngao Vương, ngươi đến cùng là lập trường gì thế hả?”
Xích Kiêu Vương vừa thôi động pháp tắc bất hủ trong cơ thể, cộng thêm Xích Vương Lô chống lại lực lượng đại chiêu chung cực của Quân Vô Hối, vừa quát hỏi Thần Ngao Vương.
Thần Ngao Vương thân là vương của học phủ Chiến Thần Dị Vực, theo lý thuyết hẳn là nên đứng bên phe ông ta mới đúng.
Bây giờ lại cùng Quân Vô Hối khuấy hợp cùng nhau, khiến cho người ta khó hiểu.
Xích Kiêu Vương hy vọng Thần Ngao Vương có thể hồi tâm chuyển ý, giúp ông ta chạy thoát thân.
Nhưng bản thể Thần Ngao Vương lại hùng hồn mở miệng, lạnh lùng nói: “Từ đầu đến cuối, bản vương đều là người của Quân gia.”
“Cái gì?”
Xích Kiêu Vương sững sờ.
Thần Ngao Vương là người của Quân gia sao?
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Nếu như là nội ứng thì thời điểm đó không khỏi cũng quá xa xưa rồi, đã kéo dài qua nhiều cái kỷ nguyên.
Hơn nữa ở trong này còn có nhân quả gì?
“Kết thúc rồi…”
Quân Vô Hối mở miệng.
Hoàng hôn vĩnh hằng giáng lâm, tựa như khúc cuối mai táng bất hủ vương.
Ở trong một mảnh kiếp quang Hoàng Hôn Chư Thần, thân thể Xích Kiêu Vương bắt đầu phân rã vỡ vụn, đại đạo pháp tắc tản ra, trút xuống mười phương thiên địa.
Đạo chứng được, cuối cùng vẫn phải tán đi, còn ở thiên địa.
Ngay cả nguyên thần cũng khó thoát khỏi hoàng hôn cuối cùng.
Thậm chí ngay cả khí cụ chứng đạo, Xích Vương Lô cũng phân rã vỡ vụn, vô số mảnh nhỏ bắn ra bốn phía.
Khắp tổ địa bộ tộc Xích Kiêu, toàn bộ sinh linh đều ngây ra.
Chuẩn bất hủ của tộc Xích Kiêu, đầu óc hoàn toàn nổ tung, đã mất đi linh hồn.
Về phần Xích Hồng vũ, đầu óc càng ong ong hơn, trên mặt cắt không còn chút máu.
Thân như cây khô, lòng như tro tàn.
Tín ngưỡng trong lòng hắn ta, đã sụp đổ.
Đối diện với mấy sinh linh bộ tộc Xích Kiêu này, mặt mày Quân Vô Hối vẫn bình thản như cũ:
“Nhân từ với các ngươi, là tàn nhẫn với chúng sinh Tiên Vực.”
Quân Vô Hối có lòng hộ thế, nhưng chỉ giới hạn trong vạn linh Tiên Vực.
Đối với kẻ địch, Quân Vô Hối xưa nay chưa từng có lòng dạ đàn bà.
Ánh sáng Hoàng Hôn Chư Thần đang chiếu rọi lên trên tổ địa bộ tộc Xích Kiêu.
Lần lượt từng sinh linh bộ tộc Xích Kiêu, thậm chí là chuẩn bất hủ, nhục thân đều đang mai một, hóa thành tro bụi, cơ bản không có sức phản kháng.
Mà Xích Hồng Vũ, nhục thân cũng đang tan rã, từng tấc từng tấc biến thành tro bụi.
Tâm của hắn ta, kỳ thật đã chết.
Nhưng trong lúc vô tình, Xích Hồng Vũ lại lần nữa ngẩng đầu, nhìn lên Bạch Y Thần Vương Quân gia đang đứng ở trên trời cao, uy thế khôn cùng.
Nhất thời, trongg đầu hắn ta bỗng nhiên có một tia điện lóe lên.
Sau đó con ngươi hắn ta bắt đầu run rẩy!
Thân mình cũng run lên!
“Quân Vô Hối, Ngọc Tiêu Dao…”
“Quân Tiêu Dao!”
Xích Hồng Vũ đã rõ.
Hắn ta hoàn toàn minh bạch.
Người giết đệ đệ hắn ta, đã từng ở ngay trước mắt hắn ta!
Thậm chí toàn bộ Dị Vực, đều bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay!
Đáy lòng Xích Hồng Vũ đều đang run rẩy, rét run, toát ra hàn khí.
Không phải bởi vì uy của Thần Vương Quân Vô Hối ở trước mặt, mà là bởi vì dòng dõi duy nhất của ông.
Cái tên Quân Tiêu Dao, Thần Tử Quân gia mưu trí sâu tới nỗi lừa gạt toàn bộ Dị Vực kia!
Hơn nữa bây giờ Quân Tiêu Dao đã là quân chủ Ma Ảm, lại còn xâm nhập vào nơi bí mật nhất Dị Vực, Vô Thiên Ám Giới.
Nhân quả trước sau xâu chuỗi lại, lòng Xích Hồng Vũ đều lạnh.
Đến cùng Quân Tiêu Dao muốn bố cái đại cục động trời gì ở Dị Vực?
Chỉ là bây giờ phát hiện ra bí mật này, còn có ý nghĩa gì nữa không?
Khóe miệng Xích Hồng Vũ hiện ra một vòng ý cười đắng chát tới cực điểm.
Không chỉ có tộc Xích Kiêu, Xích Hồng Vũ cảm thấy, thậm chí cả Dị Vực, đều có thể hủy ở trong tay hai cha con này.
Nhưng đáng tiếc, Xích Hồng Vũ rốt cuộc đã không còn cách nào phát tin tức ra.
Ở dưới chiếu rọi của Hoàng Hôn Chư Thần, cả người Xích Hồng Vũ biến thành tro tàn, theo gió tán đi.
Chuẩn đế tộc Dị Vực, bộ tộc Xích Kiêu.
Cả tộc tận diệt!
Bão cát thổi cuồn cuộn trong phạm vi hàng vạn dặm, tổ địa của Xích Kiêu Tộc đã không còn tồn tại. Tất cả các sinh linh và đại trận bảo vệ Xích Kiêu Tộc, cùng tất cả các vật chất đều bị chôn vùi trong ánh hoàng hôn, thậm chí không còn sót lại tí xương thịt vụn nào, cứ như nơi đây từ xưa tới giờ chưa từng có sự tồn tại của Xích Kiêu Tộc.
Trên không trung, vết nứt không gian trong Thâm Uyên mãi không thể nào lấp đầy được. Dưới mặt đất còn có rất nhiều hố sâu, vô số sao băng ở nơi xa xôi đã rơi xuống đây.
Đây chính là cuộc chiến thật sự giữa các cường giả.
Cũng may có Thần Ngao Vương chặn lại, nếu không thì cả Yêu Man đại châu cũng sẽ có động tĩnh lớn.
Quân Vô Hối đứng khoanh tay, áo trắng bay phần phật, vẻ mặt lại rất bình thản.
Hủy diệt cả một Chuẩn Đế tộc là chiến công cực kỳ lớn, thế nhưng từ đầu đến giờ Quân Vô Hối vẫn rất bình thản, trong đôi mắt sâu thẳm chẳng có một gợn sóng nào. Ông không vì danh tiếng, không vì lợi ích, chỉ vì bảo vệ Tiên Vực thịnh thế, truyền thừa ngọn lửa bất diệt của Quân gia.