Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1493 - Chương 1493 - Dã Tâm Của Nhất Mạch Thánh Linh

Chương 1493 - Dã tâm của nhất mạch Thánh Linh
Chương 1493 - Dã tâm của nhất mạch Thánh Linh

Chương 1493: Dã tâm của nhất mạch Thánh Linh

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Đây không phải lần đầu tiên Tiểu Thạch Hoàng nghe thấy cái tên Quân Tiêu Dao. Gã bị phụ thân là Thạch Hoàng đích thân phong ấn, thẳng đến hoàng kim thịnh thế mới thức tỉnh từ tiên nguyên.

Mà sau khi thức tỉnh, cái tên gã nghe được nhiều nhất chính là Quân Tiêu Dao.

Nói thật, Tiểu Thạch Hoàng thật sự không cho là đúng.

Trong mắt gã, nếu sớm xuất thế thì sao Quân Tiêu Dao lại có thanh danh vô địch trong đồng lứa trẻ tuổi.

“Quân Tiêu Dao, giỏi cho một Quân Tiêu Dao!”

“Lá gan cũng không nhỏ, không chỉ giết tuỳ tùng của ta, cả Thánh Kỳ Lân tiền bối cũng bị giết.”

Nếu chỉ là Cốt Nữ bị giết thì thôi đi, nhưng cả Tử Kim Thánh Kỳ Lân cũng ngã xuống. Đó chính là thánh linh thú cộng sinh của phụ thân gã, Thạch Hoàng.

Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, vì kiêng dè Thạch Hoàng nên cũng không có bao nhiêu người dám thật sự động vào Tử Kim Thánh Kỳ Lân.

Giải thích duy nhất chính là, Quân Tiêu Dao căn bản không đặt Thạch Hoàng trong mắt.

Nhưng sự thật cũng đúng như thế. Quân Tiêu Dao đã nghĩ đến nên luyện hóa Thạch Hoàng như thế nào.

“Quân Tiêu Dao kia thực sự đáng giận, còn luyện hóa hết bọn họ.” Sắc mặt tuỳ tùng kia cũng rất khó xem.

Đối với nhất mạch Thánh Linh mà nói, kiêng kị lớn nhất là bị coi thành tài nguyên. Bất cứ kẻ nào, nếu dám coi nhất mạch Thánh Linh như tài liệu rèn binh khí thì sẽ gây nên lửa giận của nhất mạch Thánh Linh.

“Nhưng, tin tức của Quân Tiêu Dao ở biên hoang là thật?” Tiểu Thạch Hoàng hỏi.

“Đó là thật.” Tuỳ tùng trả lời.

Trong mắt Tiểu Thạch Hoàng có một tia ngưng trọng.

Tuy rằng gã cao ngạo, bá đạo, nhưng cũng không phải ngốc. Gã có thể nói lời miệt thị Quân Tiêu Dao, nhưng lại không thể thật sự coi Quân Tiêu Dao là phế vật.

“Ngươi lui xuống trước đi, đến lúc đó ta nhất định sẽ đi gặp Quân Tiêu Dao kia một lần.” Tiểu Thạch Hoàng vẫy vẫy tay.

“Thưa vâng.” Trong mắt tuỳ tùng hiện ra một tia kích động, rốt cuộc Tiểu Thạch Hoàng cũng sắp xuất quan sao.

Sau khi tuỳ tùng rút đi, trong mắt Tiểu Thạch Hoàng dâng trào lạnh lẽo.

“Nhưng dựa vào ngoại lực đặc thù mới có thể trấn sát Ách Họa thôi, nhưng mối họa chân chính đâu chỉ là dị vực chi kiếp.”

“Chờ đại kiếp nạn và náo động thật sự đến, khi đó phụ thân ta mới xuất thế, tranh đoạt thiên mệnh chân chính.”

“Khi đó sẽ là lúc Thánh Linh Đảo ta hoàn toàn quật khởi, xưng bá Tiên Vực!”

Trong mắt Tiểu Thạch Hoàng có ngọn lửa dã tâm đang dâng trào. Nội tình của nhất mạch Thánh Linh cũng rất sâu, từ xưa đến nay không biết dựng dục ra bao nhiêu tôn thánh linh.

Nếu thật sự đoàn kết liên hợp với nhau thì cũng không thua kém Thái Cổ Hoàng Tộc, Vô Thượng Tiên Đình, hoặc là Quân gia.

...

Tất nhiên Quân Tiêu Dao không biết suy nghĩ của Tiểu Thạch Hoàng, nhưng hắn cũng không để ý.

Lấy tốc độ cấp bậc chuẩn đế của Phù Phong Vương, không bao lâu sau bọn họ đã về tới Hoang Thiên Tiên Vực.

Giờ khắc này, trong mắt Quân Tiêu Dao cũng hiện lên chút hoài niệm.

Bắt đầu từ lúc bước lên đế lộ, đã rất lâu hắn không trở lại Hoang Thiên Tiên Vực.

Nguyên nhân Quân Tiêu Dao một lòng muốn mạnh lên là cái gì?

Trừ muốn bước lên đỉnh cao, quan sát vạn cổ, cởi bỏ tất cả câu đố trong thế gian. Còn có nguyên nhân quan trọng nhất chính là muốn bảo hộ thân nhân, gia tộc, ái nhân, hồng nhan của mình.

Quân Vô Hối cũng ôm niềm tin này, cho nên mới chấp nhất như vậy.

“Tiêu Dao ca ca, chàng đang cận hương tình khiếp(1) sao?” Khương Lạc Ly cười nói.

(1) Lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng

“Chờ về đến Quân gia, chúng ta cũng phải trở về Khương gia một chuyến.” Khương Thánh Y nói.

Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu, cưỡi trên Thanh Thiên Đại Bằng, đáp xuống Hoang Thiên Tiên Vực.

Hoang Thiên Tiên Vực, Hoàng Châu.

Quân gia trước sau vẫn luôn cường thịnh, từ sau bất hủ chiến lần đó qua đi, Quân gia huỷ diệt chúng thế lực bất hủ, đã hoàn toàn xứng đáng trở thành bá chủ của Hoang Thiên Tiên Vực.

Thậm chí có thể nói toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực gần như đều là địa bàn của Quân gia.

Cho dù là các Hoang Cổ thế gia và thế lực bất hủ như Cơ gia, Diệp gia, Nhân Tiên Giáo, Ma Tiên Giáo, Tiểu Tây Thiên… cũng luôn duy trì khiêm nhường, không xung đột với Quân gia.

Vốn dĩ uy danh của Quân gia cũng đã truyền xa.

Trong khoảng thời gian trước, chúng lão tổ Quân gia trở về, truyền tin tức ở biên hoang ra thì danh vọng của Quân gia lập tức lại tăng vọt!

Đôi phụ tử Quân Vô Hối và Quân Tiêu Dao này gần như đã trở thành thần thoại.

Khác với La Thiên Tiên Vực, Hoang Thiên Tiên Vực là địa bàn của Quân gia, tất nhiên Quân gia sẽ tản tin tức này ra ngoài.

Toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực đều một mảnh sôi trào, Quân gia cũng lâm vào phấn khởi cực độ, đến bây giờ cảm xúc vui sướng cũng không biến mất.

Mà đúng lúc này, ở Hoàng Châu của Quân gia, một cái bóng thật lớn che đậy phía chân trời.

“Là ai!?” Có thủ vệ Quân gia quát lên.

Nhưng khi bọn họ nhìn thấy bóng dáng đứng trên đại bàng kia sắc mặt lập tức biến thành chấn động, kích động.

“Thần Tử đại nhân trở về!” Có tiếng chuông mênh mông cuồn cuộn vang lên, truyền khắp Quân gia.

Vèo! Vèo! Vèo!

Các nơi trong Quân gia, cả trong tổ từ, vô số bóng dáng phá không lao ra.

“Thần Tử đại nhân trở về!”

“Rốt cuộc cũng đã trở lại, ta xem còn ai dám nói tin tức ở biên hoang là giả!”

“Ha ha, Tiêu Dao đã trở lại!”

Vô số những bóng dáng hiện lên.

Quân Tiêu Dao trở về gần như kinh động toàn bộ Quân gia.

“Hả, tiên tử Khương gia cũng tới.”

Có tộc nhân nhìn thấy Khương Thánh Y và Khương Lạc Ly, trong mắt cũng hiện ra một ý cười hiểu ý.

“Tiêu Dao, ngươi đã trở lại rồi.” Đám người Thập Bát Tổ, Thập Lục Tổ hiện thân, lộ ra vui sướng.

“Ha ha, tôn tử, cháu đã đến rồi!” Lúc này, một giọng nói tục tằng lại kích động vang lên.

Nghe tiếng nói giống như mắng chửi đó, Quân Tiêu Dao xấu hổ, lập tức biết là ai tới. Một lão giả râu tóc bạc trắng hưng phấn chạy tới, đó là gia gia của hắn, Quân Chiến Thiên.

“Tôn nhi làm người lo lắng rồi.” Quân Tiêu Dao chắp tay nói.

“Ha ha, an toàn trở về là được rồi.” Quân Chiến Thiên vô cùng cảm khái, thậm chí đôi mắt cũng hơi đỏ lên.

Mà lúc này, lại có một mỹ phụ phong tư trác tuyệt hiện thân, đó là Khương Nhu.

“Nương.” Quân Tiêu Dao hơi chắp tay.

Vành mắt Khương Nhu đỏ lên, ôm chặt lấy Quân Tiêu Dao. Có trời mới biết bà lo lắng cho Quân Tiêu Dao đến mức nào.

Hai nam nhân bà để ý nhất, Quân Vô Hối và Quân Tiêu Dao, đều giao tranh, phấn đấu ở bên ngoài, đang vấn thân trong hoàn cảnh nguy hiểm nhất.

Có thể nói Khương Nhu luôn không thể nghỉ ngơi, ngủ một giấc an ổn nào.

“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, hắn...” Khương Nhu muốn nói cái gì đó.

“Phụ thân nói người có cộng việc và trách nhiệm của mình, tạm thời không trở lại được.” Quân Tiêu Dao thở dài một tiếng và nói.

Khương Nhu cắn môi, nói không có chút oán trách nào là không có khả năng.

Bà oán Quân Vô Hối, nhiều năm như vậy cũng không trở về gặp mình một lần.

“Nhưng phụ thân nói với con, người có lỗi với nương.” Quân Tiêu Dao lập tức nói.

Vành mắt Khương Nhu đỏ lên, rơi lệ.

Bà oán thì oán, nhưng cũng không hận nổi, ai kêu trượng phu của bà là đại anh hùng lòng mang thương sinh, đỉnh thiên lập địa.

“Được rồi, Tiêu Dao trở lại thì nên vui vẻ mới đúng, tuy rằng Vô Hối không trở về, nhưng cũng không cần quá lo lắng cho hắn.” Thập Bát Tổ khuyên nhủ.

“Đúng vậy, trong thế hệ của chúng ta, địa vị của Vô Hối tương đương với Tiêu Dao, tin tưởng hắn đi.”

Một nam tử trung niên dáng người vĩ ngạn xuất hiện, đó là nhị thúc của Quân Tiêu Dao, huynh đệ của Quân Vô Hối, gia chủ đương đại của Quân gia, Quân Vô Ý.

Quân Tiêu Dao trở về làm kinh động cả gia chủ Quân Vô Ý.

Có thể nói hiện tại Quân Tiêu Dao gần như là trung tâm tuyệt đối của toàn bộ Quân gia, địa vị của trưởng lão, gia chủ, thậm chí lão tổ cũng không bằng được Quân Tiêu Dao.

Bởi vì hắn đại diện cho tương lai và hy vọng của Quân gia!

Bình Luận (0)
Comment