Chương 1519: Thế giới đê đập
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Xin Tu Mạc trưởng lão thứ lỗi, lần này ngược lại là chúng ta xúc động.” Bạch Lạc Tuyết khôi phục biểu cảm, liếc mắt nhìn chằm chằm Quân Tiêu Dao một lát.
Quân Tiêu Dao xác thực hoàn toàn không thèm để ý tới hạng sâu kiến như Bạch Lạc Tuyết này.
Luận tâm kế, ngay cả Cơ Thanh Y đối nhân xử thế đỉnh cao đều chỉ có thể bị hắn nghiền ép.
Chỉ là một Bạch Lạc Tuyết, ngay cả Cơ Thanh Y cũng không sánh bằng.
Có điều Quân Tiêu Dao ngược lại càng cảm thấy hứng thú với vị thiếu hoàng cổ đại kia hơn.
Có thể thu được một nhóm thuộc hạ coi như nhìn được này.
Vị thiếu hoàng cổ đại kia, chắc là thực sự có chút bản lĩnh.
Nhưng như vậy mới có ý tứ.
Quân Tiêu cần đối thủ, bằng không vô địch trên đời, cũng quá tịch mịch.
“Thật có lỗi, công tử, là chúng ta xúc động.”
“Chúng ta chính là không quen nhìn bọn họ rêu rao với công tử.”
Tô Hồng Y và Huyền Nguyệt đi lên, đều hơi cúi đầu, rất giống như tiểu cô nương đã làm sai chuyện gì, chờ ai mắng.
Dù sao cử động lần này của các nàng, có thể nói là càng kích thích mâu thuẫn giữa Quân Tiêu Dao và vị thiếu hoàng cổ đại kia.
Đó cũng không phải là nhân vật đơn giản gì.
Quân Tiêu Dao tiến lên, nhấc tay, xoa nhẹ đầu hai vị cô nương:
“Các ngươi quả thực có sai.”
Đầu hai nàng lại càng cúi thấp xuống.
“Các ngươi sai ở chỗ, loại chuyện này, không cần phải xin lỗi ta.”
“Giết, thì giết thôi.”
“Trời sập, có ta ở đây, chẳng lẽ các ngươi còn sợ không thể trêu vào sao?”
Quân Tiêu Dao ngôn ngữ bình thản, nhưng lại khiến cho toàn trường một mảnh yên tĩnh.
Đây là khí phách thuộc về Quân Tiêu Dao.
Thiếu hoàng cổ đại thì đã sao, chọc thì chọc, không lẽ còn phải để cho người nhà mình chịu ấm ức?
Giờ khắc này, Huyền Nguyệt, Tô Hồng Y, còn có tùy tùng của Quân Tiêu Dao, rất nhiều người bên cạnh, cảm xúc đều đang dâng trào.
Quân Tiêu Dao, đáng giá cho các nàng kính dâng cả đời!
…
Lời Quân Tiêu Dao nói là khích lệ đối với người bên cạnh.
Mà sắc mặt đám người Yến Vân Thập Bát Kỵ lại đen như đáy nồi. Dù là Bạch Lạc Tuyết hỉ nộ không hiện lên mặt cũng nhịn không được hít sâu một hơi.
Còn nói nàng tính kế thâm sâu, Quân Tiêu Dao chỉ nói mấy câu vô cùng đơn giản mà đã hoàn toàn thâu tóm nhân tâm.
Giờ khắc này, Bạch Lạc Tuyết cảm thấy có lẽ Quân Tiêu Dao không chỉ có thiên phú yêu nghiệt, thực lực xuất chúng mà ánh mắt, cách cục, trí tuệ, tính kế của hắn tuyệt đối hơn xa mình.
“Khó trách là nhân vật có thể thắng trời cao được nửa con cờ.” Bạch Lạc Tuyết thở dài trong lòng.
Nàng cũng đã sớm biết chuyện Quân Tiêu Dao và trời đánh cờ, hiện tại xem ra quả nhiên danh bất hư truyền.
Kế tiếp cũng không có gợn sóng gì. đám người Yến Vân Thập Bát Kỵ cũng không tiếp tục làm càn.
Nhưng làm người ta cảm thấy đáng tiếc chính là, vị Thiếu Hoàng cổ đại vẫn chưa xuất hiện.
Hư Thiên Giới tiếp cận biên giới Giới Hải, cách Tiên Vực rất xa.
Nhưng cũng may, trong Tiên Viện đã có một Truyền Tống Trận cổ xưa, có thể truyền tống tới gần địa vực Giới Hải.
“Được rồi, cũng đã đến thời gian, lên đường đến Hư Thiên Giới thôi!” Tam trưởng lão Tu Mạc vung tay lên.
Mọi người trực tiếp tiến vào Truyền Tống Trận của Tiên Viện.
Đúng lúc này, trong đầu Quân Tiêu Dao vang lên tiếng nói máy móc đã lâu không nghe thấy của hệ thống: “Đinh, chúc mừng ký chủ, địa điểm đánh dấu mới đã được đổi mới, xin hãy đánh dấu ở Hư Thiên Giới!”
Sắc mặt Quân Tiêu Dao không có biến hóa quá lớn, hiện giờ đối với hắn thì hệ thống đánh dấu càng như phụ trợ.
Có thì đương nhiên càng tốt. Mà dù không có, Quân Tiêu Dao cũng sẽ không suy sụp.
Sự tự tin hiện tại của hắn xuất phát từ thiên phú thực lực của bản thân hắn, mà không phải hệ thống.
Đại thế của hắn đã thành, hệ thống đánh dấu chỉ là dệt hoa trên gấm. Đương nhiên, có chỗ tốt miễn phí thì tất nhiên Quân Tiêu Dao cũng vui vẻ tiếp nhận.
Sau khi mọi người bước vào Truyền Tống Trận, thiên địa lập tức đảo ngược, không gian chung quanh trở nên vặn vẹo, kỳ quái.
Một cảm giác thời không tách rời hiện lên.
Chỉ một chớp mắt, lại như đã qua ngàn năm, mọi người đã tới một trời sao thăm thẳm. Nơi này chỉ là trạm trung chuyển mà thôi, không phải là điểm cuối cùng.
Sau đó tốn thời gian mấy ngày, trải qua mấy Truyền Tống Trận vô cùng cổ xưa. Khi không gian vặn vẹo khôi phục lại bình thường thì bọn họ cũng đi tới đích đến.
Phóng mắt nhìn lại, tất cả mọi người hít thở không thông.
Bọn họ cảm giác như đã đi tới cuối vũ trụ, trời sao khô kiệt, ảm đạm sao trời, rách nát cổ tinh.
Tất cả mọi thứ đều có vẻ hoang vắng mà nguyên thủy, nơi này không có bất cứ sinh linh nào, chỉ là một mảnh tĩnh mịch.
“Thật trầm trọng, cảm giác như bị thứ gì đè nặng.” Có thiên kiêu cau mày, cảm thấy không khoẻ.
Một áp lực mơ hồ khiến người ta rất không thoải mái, Tam trưởng lão Tu Mạc thấy thế thì vuốt râu cười nhạt.
“Mới vậy mà đã chịu không nổi, phải biết rằng, các ngươi và Giới Hải còn cách nhau một đê đập, còn rất xa.”
Nghe Tu Mạc trưởng lão nói thế, tất cả thiên kiêu đều sửng sốt.
Sau đó bọn họ bỗng cảm giác được bên tai như truyền đến tiếng sóng biển đập vào bờ.
“Sao có thể, nơi này là biên giới vũ trụ, sao lại truyền đến tiếng sóng triều?”
Tất cả thiên kiêu nghi hoặc, sau đó nhìn lại nơi phát ra tiếng động.
Ở nơi cực xa, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng ma to lớn vắt ngang qua thiên địa, cảm giác như đi tới cuối chư thiên.
“Đó là cái gì, chẳng lẽ là biên quan?” Rất nhiều thiên kiêu đều hoảng sợ, vô cùng kinh dị.
Kiến trúc hùng vĩ nhất bọn họ từng chứng kiến không gì ngoài biên quan.
Đó là thành lũy của Tiên Vực, là phòng tuyến đệ nhất chống đỡ dị vực, quả thực giống như là một bức tường chống đỡ thiên địa.
Nhưng hiện tại, khi nhìn thấy thành lũy khổng lồ vắt ngang kia thì trong lòng mọi người đều có chấn động khó có thể miêu tả.
Thành lũy đó quả thực còn hùng tráng và cổ xưa hơn cả biên quan. Khi nhìn lên trên gần như không thấy điểm cuối. Tu sĩ đứng trước thành lũy trông nhỏ bé hơn cả con kiến.
“Đó đương nhiên không phải biên quan, mà là đê đập, ở ngoài đê đập là Giới Hải vô tận.” Tam trưởng lão Tu Mạt nói, giọng điệu cũng có chút cảm thán.
“Cái gì, bên kia chính là Giới Hải?” Rất nhiều thiên kiêu đều hít hà một hơi.