Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1518 - Chương 1518 - Va Chạm Giữa Các Tùy Tùng

Chương 1518 - Va chạm giữa các tùy tùng
Chương 1518 - Va chạm giữa các tùy tùng

Chương 1518: Va chạm giữa các tùy tùng

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Toàn trường tĩnh lặng!

Tất cả mọi người đều không ngờ thuộc hạ tùy tùng của Quân Tiêu Dao lại sát phạt quả quyết như thế.

Hơn nữa quan trọng nhất chính là, người ra tay còn là hai muội tử trong veo như nước.

Loại tương phản này khiến cho rất nhiều người đều ngạc nhiên không thôi.

“Hai vị kia, một vị là Tru Tiên Đạo, một vị hồng y thiếu nữ khác là Thần Tử Quân gia dẫn từ Dị Vực đến, một người hai người đều bạo lực như vậy.”

“Muội muội đáng yêu bạo lực, yêu nha yêu nha.”

“Có điều các nàng cũng thật là dũng cảm, ngay cả người dưới trướng thiếu hoàng cổ đại mà cũng dám trực tiếp giết, đến lúc đó sẽ càng khơi mào xung đột nghiêm trọng hơn.”

Rất nhiều thiên kiêu đang nghị luận, đều nhìn về phía Quân Tiêu Dao.

Nếu như ngay từ đầu chỉ là đám lão Thập Lục vẫn lạc thì cũng thôi đi.

Bây giờ lại chết thêm hai người nữa.

Đây quả thực là một lần rồi lại một lần vả mặt thiếu hoàng cổ đại.

Cho dù là người tính tình luôn luôn bình thản thì cũng sẽ không bỏ qua.

Nhưng mà khiến cho mọi người hơi ngoài ý muốn chính là, biểu cảm trên mặt Quân Tiêu Dao lại không hề thay đổi, mặt mày lãnh đạm.

Dường như không có chút cảm giác nào về việc người dưới tay mình giết người, càng không có ý tứ ngăn cản.

Mà hai nữ Huyền Huyệt và Tô Hồng Y, sau khi giết xong hai vị kỵ sĩ, lại lần nữa quay người, lập tức muốn ra tay đánh giết hai kỵ sĩ khác.

“Lớn mật!”

“Làm càn!”

Mấy vị kỵ sĩ hét lớn, đồng thời phẫn nộ, trong lòng cũng xuất hiện một tia hàn ý.

Tùy tùng của Quân Tiêu Dao, sao một người hai người đều yêu nghiệt như thế, quả thực chính là một đám nhân kiệt mạnh nhất thời đại này, không mảy may thua kém mấy vị đại lão trong Yến Vân Thập Bát Kỵ.

Bọn họ bắt đầu cảm thấy hơi hối hận, không nên xúc động như thế, dưới tình huống còn chưa xin chỉ thị của thiếu hoàng đã muốn đến đây lấy lại công đạo.

Mà đúng lúc này, trong hư không lại có hai bóng người xuất hiện.

Một nam một nữ.

Nam tử cưỡi một con quạ máu.

Vóc người khỏe mạnh, cả đầu đầy tóc đỏ, toàn thân cơ bắp từng cục, in đầy ma văn đen đỏ.

Hắn ta hơi nhếch miệng, chính là một miệng răng nanh như răng cá mập lởm chởm, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.

Đây quả thực không giống như một nhân loại, mà giống như là một con ác quỷ.

Còn một vị nữ tử khác thì cưỡi một con hạc tiên.

Một thân váy trắng, khí chất mờ ảo tựa khói, da thịt trắng như tuyết, trong đôi mắt đẹp có ánh sáng trí tuệ.

Dung mạo cũng tuyệt trần, khiến cho người ta chỉ cần liếc mắt nhìn qua một lần sẽ sinh lòng yêu mến.

Hai người này đăng tràng đã khiến cho rất nhiều người ngạc nhiên, khí chất tương phản quá lớn.

Quả thực chính là người đẹp và dã thú.

“Là lão Tứ và lão Ngũ trong Yến Vân Thập Bát Kỵ, Bạch Lạc Tuyết và Xích Phát Quỷ!”

Tiên Đình bên này, có thiên kiêu hơi có hiểu biết về lịch sử một chút, giờ phút này khiếp sợ mở miệng.

Yến Vân Thập Bát Kỵ, tuy đều là một nhóm nhân kiệt mạnh nhất.

Nhưng ẩn ẩn cũng dựa theo xếp hạng đến luận thực lực cao thấp.

Ở trong Thập Bát Kỵ, có thể xếp đến hạng bốn và hạng năm, đủ để thấy được thủ đoạn của bọn họ.

“Nghe nói Xích Phát Quỷ đó đạt được huyết thống Ma, danh xưng Nhân Ma, từng gây tạo sát nghiệt động trời, về sau bị vị thiếu hoàng cổ đại kia một chưởng hàng phục.”

“Còn có Bạch Lạc Tuyết đó, cũng là một thế hệ thiên nữ, không chỉ có thực lực mạnh mẽ tuyệt đối mà còn rất có tâm kế, bởi vì ngưỡng mộ vị thiếu hoàng cổ đại kia cho nên mới tự nguyện đi theo hắn.”

Yến Vân Thập Bát Kỵ, ở thời đại đó rất nổi danh, cho nên mới lưu lại một ít bản ghi chép.

Giờ phút này, hai người Bạch Lạc Tuyết và Xích Phát Quỷ hiện thân, trực tiếp chặn lại công kích của Huyền Nguyệt và Tô Hồng Y.

Mấy vị kỵ sĩ còn lại cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Hai người Huyền Nguyệt và Tô Hồng Y, một kích không thành thì trực tiếp lùi ra sau, mắt lạnh chăm chú nhìn vào đám người Bạch Lạc Tuyết.

Bầu không khí ở chỗ này có chút ngưng trệ.

Quân Tiêu Dao, thiếu hoàng cổ đại Tiên Đình, có thể nói đều là nhân vật hạng nặng.

Trước mắt, cho dù hai người bọn họ còn chưa va chạm. Nhưng tùy tùng dưới trướng cũng đã đối chọi.

Những kỵ sĩ còn lại đứng ở bên cạnh đám người Bạch Lạc Tuyết.

Bên này, bốn người Nghệ Vũ, Vong Xuyên, Vĩnh Kiếp Thiên Nữ, Yến Thanh Ảnh cũng đứng dậy.

Cho dù là đại chiến giữa các tùy tùng nhưng cũng đủ để thu hút ánh mắt người.

Bởi vì những người này đều là nhân kiệt kiệt xuất nhất.

Đôi mắt đẹp của Bạch Lạc Tuyết quét qua bên này một chút, cuối cùng rơi vào trên người Quân Tiêu Dao.

Không thể không nói, ngay cả Bạch Lạc Tuyết cũng hơi bị giật mình trước vẻ tuấn tú của hắn.

Nam tử áo trắng này, quả thực rất đặc biệt.

Luận về thân phận lẫn khí chất cao quý này, đúng là không hề thua kém chủ nhân của nàng ta.

Nếu như Quân Tiêu Dao sinh ra ở thời đại thiếu hoàng cổ đại đó thì có lẽ Bạch Lạc Tuyết cũng không nhất định sẽ đâm đầu về phía thiếu hoàng cổ đại bên kia.

Mà bây giờ, trên mặt Bạch Lạc Tuyết bỗng nhiên lộ ra một nụ cười mỉm có vẻ áy náy:

“Ngược lại để cho Thần Tử đại nhân chê cười rồi, đây chẳng qua chỉ là cử chỉ bốc đồng nhất thời của bọn họ, hy vọng Thần Tử thứ lỗi.”

“Dù sao chủ nhân nhà ta vẫn rất mong chờ gặp mặt Thần Tử đại nhân một lần.”

Lời của Bạch Lạc Tuyết khiến cho rất nhiều người đều bất ngờ.

Thế này là chủ động nhượng bộ đúng không?

Song cũng có người âm thầm gật đầu.

Không hổ là tồn tại dạng đa mưu túc trí trong Yến Vân Thập Bát Kỵ.

Bạch Lạc Tuyết đây là lấy lùi làm tiến.

Một câu tiếp theo, thiếu hoàng cổ đại mong chờ gặp mặt Quân Tiêu Dao.

Ngụ ý không phải là nói, bảo Quân Tiêu Dao đừng có quá mức, hoàn toàn xé rách da mặt, với ai cũng không tốt sao.

Nhưng mà, khiến cho biểu cảm trên mặt Bạch Lạc Tuyết sượng cứng chính là, Quân Tiêu Dao vẫn như cũ không nhìn nàng ta, không thèm để ý.

Điều này khiến cho vẻ mặt Bạch Lạc Tuyết có chút xấu hổ lẫn cứng nhắc.

Nàng ta tốt xấu cũng là một thế hệ thiên nữ, tùy tùng của thiếu hoàng.

Quân Tiêu Dao lại ngay cả ý nguyện nói một câu với nàng ta cũng không có.

“Hừ…”

Xích Phát Quỷ hơi nhếch miệng, răng nanh cá mập đúng là mài ra tia lửa.

So với Bạch Lạc Tuyết, hắn ta càng thích trực tiếp xé nát kẻ địch hơn.

“Được rồi, đều đã ầm ĩ đủ rồi chứ, thời gian không sai biệt lắm, chuẩn bị xuất phát thôi.”

Tam trưởng lão Tu Mạc thấy thế, hừ lạnh một tiếng nói.

Nếu như ông ấy không can dự vào, để cho những tùy tùng này đánh nhau thì cũng rất đau đầu.

Yến Vân Thập Bát Kỵ bên này, sắc mặt từng người đều hết sức khó coi.

Bọn họ bên này đã chết mất hai người, Tu Mạc trưởng lão một tiếng cũng không thốt ra.

Bây giờ ngược lại bắt đầu làm người hòa giải.

Bình Luận (0)
Comment