Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1605 - Chương 1605 - Mẫu Hoa Bỉ Ngạn Cường Thế

Chương 1605 - Mẫu Hoa Bỉ Ngạn cường thế
Chương 1605 - Mẫu Hoa Bỉ Ngạn cường thế

Chương 1605: Mẫu Hoa Bỉ Ngạn cường thế

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Hỗn Loạn Tinh Vực không ở trong Cửu Thiên Tiên Vực.

Tên như ý nghĩa, đây là một mảnh đất không ai quản lý vô cùng hỗn loạn.

Các loại sát thủ, thích khách, băng nhóm cướp bóc, tay nhuốm nợ máu, hoặc là kẻ bị người đuổi giết đều tập trung ở chỗ này.

Đây là một mảnh khu vực uyên thâm cá rồng lẫn lộn.

Muốn từ nơi này tìm người, chẳng khác gì mò kim đáy biển.

Nhưng vào trước lúc xuất chinh, Khương Hằng đã dùng Thiên Cơ Thần Thuật tính ra Huyết Phù Đồ đang ở trong cái tinh vực hỗn loạn này.

Giờ phút này, ở chỗ sâu bên trong Hỗn Loạn Tinh Vực, một tòa thành trì khổng lồ giống như một khối lục địa đang di chuyển.

Tòa thành trì này vô cùng cổ xưa, tản ra hơi thở hoang dã, trên tường thành đều là vết máu loang lỗ lắng đọng.

Đây chính là nơi dừng chân của Huyết Phù Đồ, một tòa thành trì lơ lửng trên không.

Tên của nó gọi là Huyết Phù Đồ.

Trong ngày thường, thành trì Huyết Phù Đồ sẽ mọc lên pháp trận ẩn nấp, toàn bộ thành trì đều bị ẩn giấu đi.

Nhưng bây giờ, mặt ngoài thành trì Huyết Phù Đồ, pháp mang trận văn với số tính đếm lên đến hàng tỷ sáng lên. Đó là pháp trận truyền tống, thành trì Huyết Phù Đồ muốn rời khỏi chỗ này.

Nhưng không giống với chiến thuyền cổ vượt giới. Thành trì Huyết Phù Đồ quá khổng lồ, cơ bản không có khả năng truyền tống được khoảng cách rất xa, chỉ có thể sử dụng di chuyển ở cự ly ngắn.

“Chúng ta quyết không thể ở chỗ này chờ chết.”

Trong thành trì Huyết Phù Đồ, tiếng của cường giả mạnh nhất truyền đến.

“Nghe nói lần này công kích chúng ta chính là Quân Đế Đình, thực lực của một đường đại quân này, cũng không kém hơn hai đường khác.”

“Thì đã sao, chỉ cần có Thiên Cơ Thần Thuật của Khương gia ở đây, chúng ta có trốn tới chỗ nào cũng đều sẽ bị tính ra.”

“Lần này xem như hoàn toàn hỏng kế hoạch rồi, lẽ ra không nên tiếp nhận nhiệm vụ này.”

“Vốn là nhiệm vụ mười phần chắc chín, ai biết tên Quân Tiêu Dao đó lại mạng cứng như vậy đâu chứ, Tam Đại Chuẩn Đế đến ám sát đều thất thại.”

Chuẩn Đế của Huyết Phù Đồ đang trao đổi, hiển nhiên cũng đang cực kỳ hối hận.

Mà lúc này, bọn họ còn chưa có nhận được tin tức U Quốc đã bị diệt!

Nếu không, sợ là bọn họ sẽ càng tuyệt vọng hơn.

Giờ phút này, ở trên thành trì Huyết Phù Đồ, rậm rạp chi chít, vô số sát thủ, thích khách của Huyết Phù Đồ đều đang căng thẳng đề phòng.

Bọn họ cũng đã lờ mờ đoán trước được, vận mệnh tương lai của mình sẽ ra sao.

Bỗng nhiên, một tên thích khách của Huyết Phù Đồ ngẩng đầu lên.

Gã nhìn thấy được, một cánh hoa màu đỏ tươi hẹp dài từ trong hư không lảo đảo bay xuống.

“Đây là…”

Tay tên thích khách này cầm cánh hoa, hơi nghi ngờ.

Đang ở chỗ sâu trong tinh không, sao có thể có cánh hoa bay tới được chứ?

Nhưng, không chỉ là một cánh hoa.

Hai cánh, bốn cánh, sáu cánh…

Cánh hoa càng ngày càng nhiều, từ trong tinh không sâu thẳm lả tả rơi xuống.

Càng về sau, giống như là một cơn mưa hoa rơi xuống, trùng trùng điệp điệp, cánh hoa bất tận chầm chậm rơi, vừa đẹp đẽ lại vừa quỷ dị.

Nhưng rất dễ nhận thấy, cái này không hề bình thường.

Một tiếng chíu vang lên.

Trên thành trì Huyết Phù Đồ, hai bóng người hiện lên đi ra.

Rõ ràng là hai vị Chuẩn Đế của Huyết Phù Đồ.

Thực lực và nội tình của Huyết Phù Đồ, ở trong Tam Đại Sát Thủ Thần Triều xem như xếp hạng chót, còn yếu hơn U Quốc và Thiên Đường một cấp.

Bao gồm cả vị Chuẩn Đế đã vẫn lạc trước đó thì cũng chỉ mới có ba vị mà thôi.

Đương nhiên, bọn họ còn có một kẻ dẫn đầu, Sát Thủ Vương.

Nhưng cũng không có ở trong thành trì Huyết Phù Đồ, mà ở trong một khu cấm địa cổ xưa liều chết bế quan tu luyện.

“Sao lại thế này?”

“Chẳng lẽ là quân đội của Quân Đế Đình đến đây?”

Hai vị Chuẩn Đế Huyết Phù Đồ nhìn nhau, đều thấy được biểu cảm ngưng trọng trong mắt đối phương.

Bọn họ đã nhận ra một loại khí cơ vô cùng nguy hiểm.

Điều này khiến cho bọn họ đều có cảm giác da đầu hơi run lên, có một loại ý lạnh rét buốt thấu xương đang bao phủ bên trong cơ thể.

“Không đúng…”

Một vị Chuẩn Đế trong đó thình lình ngẩng đầu, mắt ngóng nhìn tinh vực xa xa ở trong chỗ sâu trên không trung tinh vực.

Chẳng biết tự khi nào, một bóng dáng mờ nhạt, đang đứng thẳng ở trên hàng tỷ trượng tinh khung.

Ngân hà mênh mông tựa như một dòng suối nhỏ, vờn quanh trên chân ngọc trắng như tuyết đang để lộ ra của nàng.

Bóng dáng ấy, ở trong khí cơ mơ hồ bao phủ.

Đừng nói Chuẩn Đế, cho dù là Đế chân chính cũng không nhất định có thể thăm dò rõ ràng nội tình của bóng dáng này.

Chỉ là đường cong yểu điệu lờ mờ hiển lộ ra, vẫn tiết lộ bóng dáng này chính là một vị nữ tử.

Một vị nữ tử phong thái tuyệt thế, khuynh tuyệt Cửu Thiên.

Mưa hoa bay lả rả rơi xuống, ấy là hoa Bỉ Ngạn.

Là đóa hoa Bỉ Ngạn nở ở Hoàng Tuyền, vừa xinh đẹp lại quỷ dị.

Lấy mưa hoa đầy trời làm nền, nữ tử kia quả thực xinh đẹp đến cực điểm!

Thậm chí ngay cả rất nhiều sát thủ thích khách tâm tính vô cùng lạnh lẽo cứng rắn trong Huyết Phù Đồ, giờ phút này đều nhìn đến ngây người, trong mắt thậm chí còn có vẻ hốt hoảng.

Nữ tử đó, quá hoàn mỹ.

Có điều, duy nhất không hoàn mỹ chính là, bọn họ không nhìn được dung mạo của nàng.

Thân thể nàng mềm mại mơ hồ, trên mặt duy nhất thấp thoáng để lộ ra, đeo một cái mặt nạ quỷ có vẻ hơi vụng về.

“Ngươi… không phải người của Quân Đế Đình.”

Một vị Chuẩn Đế của Huyết Phù Đồ thử lên tiếng thăm dò.

Nhưng cỗ khí cơ hết sức thần bí khủng bố ấy khiến cho gã cũng có cảm giác như bị nghiền nát.

Đối mặt với chất vấn của cường giả Huyết Phù Đồ, vị nữ tử tuyệt thế đang đứng ở trên cửu thiên tinh hà kia không nói tiếng nào.

Thật giống như, không ai sẽ cùng trao đổi với một con kiến bên chân.

Đúng vậy, ở trong mắt nàng, hai tôn Chuẩn Đế này, cùng lắm chỉ là con kiến hôi bên chân mà thôi.

Còn một vị Chuẩn Đế khác, sau khi nhìn đến cái mặt nạ quỷ kia, có vẻ như nghĩ tới cái gì đó, con ngươi bỗng nhiên co lại lớn bằng cái lỗ kim!

Một cỗ hàn ý độ không tuyệt đối xâm nhập vào mỗi một góc của cơ thể Chuẩn Đế hắn:

“Nàng… nàng là…”

“Làm sao vậy?” Một vị Chuẩn Đế khác ngược lại hơi mê man.

“Đại chiến hai giới, nàng đã từng hiện thân, từng giao thủ với ách họa chung cực…”

Lời của vị Chuẩn Đế này, khiến cho ngay cả không khí cũng lặng ngắt như tờ.

Một vị Chuẩn Đế khác càng như bừng tỉnh hiểu ra, thay vào đó là tuyệt vọng nặng nề!

Vị nữ tử tuyệt thế hiện thân này là ai, đã không không cần phải nhiều lời.

Chính là vô thượng của Bỉ Ngạn nhất tộc, Mẫu Hoa Bỉ Ngạn!

Ai có thể nghĩ tới, lần bất hủ chiến bắt qua cương vực này lại có thể dẫn động nàng ra tay đâu chứ?

Có thể nói, tồn tại tới bực này, ngoài thăng hoa, thành Tiên ra, đã không còn chuyện gì có thể đánh động tới bọn họ.

Nhưng Mẫu Hoa Bỉ Ngạn lại vì chuyện của Quân Tiêu Dao mà xuất hiện.

Giờ phút này, mưa hoa Bỉ Ngạn bay lả tả đầy trời.

Đây vốn là một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ.

Nhưng tất cả người của Huyết Phù Đồ đều chỉ cảm thấy một cảm giác rét lạnh đi sâu vào tận xương tủy.

“Chờ đã… từ từ… chúng ta nguyện ý đầu hàng!”

Bình Luận (0)
Comment