Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1604 - Chương 1604 - Đầu Sỏ Địa Phủ Hiện Thân, U Quốc Diệt!

Chương 1604 - Đầu sỏ Địa Phủ hiện thân, U Quốc diệt!
Chương 1604 - Đầu sỏ Địa Phủ hiện thân, U Quốc diệt!

Chương 1604: Đầu sỏ Địa Phủ hiện thân, U Quốc diệt!

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Ở chỗ sâu trong vũ trụ vô tận, hư không đều rách ra.

Thần Vũ Đại Đế đứng thẳng trong đó, thân thể Đế tỏa sáng, đang trị liệu khôi phục.

“Nguyền rủa ách họa này, xác thực đúng là một phiền phức nhỏ.” Thần Vũ Đại Đế hơi cau mày.

Ở trong trận đại chiến mới vừa rồi, nguyền rủa ách họa quả thực đã ảnh hưởng tới phát huy của hắn.

Nhưng còn tạm được, bản thân Hồn Chủ là thuộc về loại Đế trạng thái không được tốt lắm.

Nếu như đổi lại là cự đầu cùng cấp, thế thì chỉ sợ Thần Vũ Đại Đế thật đúng là có chút phiền phức.

Ngay lập tức, ánh mắt Thần Vũ Đại Đế lại rơi vào bên trên ngọn Thanh Đồng Cổ Đăng kia.

Sau khi Hồn Chủ vẫn diệt, chỉ còn lại có một chiếc đèn dẫn hồn, hé ra ánh sáng yếu ớt.

Chuẩn Tiên khí, cho dù là Thần Vũ Đại Đế cũng không thể đánh nứt.

“Mười kiện Chuẩn Tiên khí của Địa Phủ, có thể tổ hợp thành vô thượng Tiên khí, Thập Điện Diêm La.”

“Đèn dẫn hồn này chính là một kiện trong số đó.”

“Vị Hồn Chủ kia, có lẽ đã từng là một vị cường giả mạnh nhất của một điện nào đó trong Thập Điện Địa Phủ.” Trong lòng Thần Vũ Đại Đế nghiền ngẫm tự nhủ.

Ngay lúc hắn giơ tay lên, muốn cầm tới chiếc đèn dẫn hồn giam cầm kia. Bỗng nhiên, hư không phá diệt, một bàn tan to đen kịt chụp tới cái đèn dẫn hồn ấy!

“Hừ, muốn hái quả đào ở sau lưng bản đế sao?”

Thần Vũ Đại Đế hừ lạnh một tiếng, tựa như sấm sét nổ vang.

Hắn bổ tới một búa, Tiên mang ức vạn trượng, va chạm với bàn tay to đen kịt kia.

Mà cùng lúc đó, ở một phương hư không khác, đúng là lại có một bàn tay to phá không mà đến, chụp cái đèn dẫn hồn kia vào trong tay.

“Vật này, vốn là vật của Địa Phủ ta.”

Một giọng nói âm u lạnh lẽo vang lên.

“Hai tôn Đế…”

Thần Vũ Đại Đế im lặng.

Đương nhiên, hai tôn Đế này vẫn chưa hiện thân, chỉ là ở cách không gian vô tận ra tay.

Bọn họ cũng không phải muốn vì Hồn Chủ báo thù, chỉ là đơn thuần muốn cầm đèn dẫn hồn đi mà thôi.

Dù sao Địa Phủ và Tiên Đình giống nhau, các mạch thế lực nội bộ rối rắm phức tạp.

Mặc dù Hồn Chủ từng là người của Địa Phủ nhưng bọn họ cũng không cần thiết phải vì một tên Hồn Chủ đã chết mà đi liều mạng với Thần Vũ Đại Đế.

“Hành động của U Quốc và Địa Phủ chúng ta không liên quan.”

Ngay từ đầu chủ nhân của bàn tay to đen kịt đã truyền âm nói.

“Thế hiển nhiên tốt nhất, nếu không thì…”

Giọng Thần Vũ Đại Đế dừng một chút:

“Địa Phủ, cũng không tiếp nhận nổi lửa giận của Quân gia ta đâu.”

“Ha ha…”

Có tiếng cười khàn khàn âm u lạnh lẽo vang lên.

Sau khi hai bàn tay to đen kịt bắt được đèn dẫn hồn xong thì lập tức biến mất.

Thần Vũ Đại Đế lặng lẽ đứng thẳng.

Kỳ thật nếu như hắn muốn thì có thể giữ đèn dẫn hồn lại.

Nhưng hắn không làm như vậy, thật không phải sợ Địa Phủ, chỉ là lúc này không nên sinh thêm nhiều chuyện.

Địa Phủ còn thần bí quỷ dị hơn cả Sát Thủ Thần Triều, hơn nữa còn không biết xấu hổ.

Cái gì đào mộ bào xác, các loại thí nghiệm máu tanh, luân hồi tái tạo vân vân.

Sự ác nghiệt của Sát Thủ Thần Triều so với Địa Phủ, quả thực không đáng nhắc tới.

“Địa Phủ cũng từ từ trồi lên mặt nước rồi, thời buổi rối ren mà…” Thần Vũ Đại Đế khe khẽ thở dài.

Hắn cảm giác trận bất hủ chiến bắt ngang Tiên Vực này cũng không được xưng là sóng gió, mà chỉ là bọt sóng nhỏ trước khi sóng gió kéo tới mà thôi.

“Sao… sao có thể thế được, Hồn Chủ đại nhân đã vẫn lạc rồi sao?”

Minh Thiên Tiên Vực, bên trong cổ giới U Quốc.

Hai vị Chuẩn Đế còn lại, đầu óc trống rỗng, tư tưởng cũng sắp sửa sụp đổ.

Người mạnh nhất trong lòng bọn họ, nội tình của U Quốc, Hồn Chủ đã vẫn lạc.

“Không… điều đó không có khả năng!”

Hai vị Chuẩn Đế không tin.

Thế nhưng hiện thực đẫm máu bày ở ngay trước mắt.

Bây giờ, toàn bộ cổ giới U Quốc, giống như là quốc gia diệt vong một mảnh máu tanh.

Máu chảy thành sông, thây nằm vạn dặm.

Hủy diệt, chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Lòng hai vị Chuẩn Đế đều đang bồn chồn.

Nói thật, tu sĩ thực lực càng mạnh thì lại càng tiếc mạng.

Bởi vì bọn họ không cam tâm cứ như vậy chết đi, bọn họ còn muốn đặt chân lên trên đỉnh cao hơn.

Hai vị Chuẩn Đế nhìn nhau một chút, dường như cũng thấy được quyết định trong mắt đối phương.

Ngay cả Hồn Chủ cũng đã chết, tiếp tục ngoan cố chống cự nữa cũng vô dụng thôi.

“Chúng ta, nguyện ý quy hàng, vì Quân gia phục dụng, chuộc tội.”

Một vị Chuẩn Đế U Quốc mở miệng nói.

Liên quân bên này, không ít người ngược lại sửng sốt.

Đó chính là Chuẩn Đế đấy.

Không nói đã đạt tới đỉnh chóp tu hành, ít nhất cũng là tồn tại ở trên hàng tỷ sinh linh.

Bây giờ lại đang mở miệng cầu xin tha thứ, nguyện ý quy hàng.

“Xem ra ngay cả Chuẩn Đế cũng sợ chết.”

Trên mặt không ít tu sĩ đều lộ ra một nụ cười lạnh.

Ở phương diện tham sống sợ chết này, những cường giả này cũng không khác gì những tu sĩ bình thường.

Đương nhiên, cũng không phải tất cả cường giả mạnh nhất đều ấm ức giống như hai vị Chuẩn Đế này.

Một vị cổ tổ ẩn mạch Quân gia lạnh lùng nói: “Quy hàng, hừ… chẳng lẽ Quân gia ta thiếu hai tên Chuẩn Đế ngươi sao?”

Khương Đạo hư cũng lạnh giọng quát: “Tội làm tôn nhi ta bị thương nặng, không cách nào tha thứ được, ta nói, Tam Đại Sát Thủ Thần Triều, chó gà không tha!”

Khương Hằng lại chỉ nhả ra một chữ:

“Giết!”

“Các ngươi…”

Hai vị Chuẩn Đế đều vô cùng khiếp sợ.

Quân gia lại còn chướng mắt hai Chuẩn Đế bọn họ sao?

Kế tiếp, không có lo lắng quá lớn.

Tuy hai tôn Chuẩn Đế U Quốc ra sức chống cự, nhưng cuối cùng vẫn ở dưới sự vây công của nhất chúng Chuẩn Đế, ôm hận ngã xuống.

Những cường giả U Quốc còn lại cũng bị quét sạch sành sanh.

Đúng thật là ngay cả một mạng cũng không chừa lại.

Toàn bộ trên dưới U Quốc, tất cả đều bị giết sạch, không còn một ai sống sót.

Đây nhất định sẽ được ghi vào trong sử sách.

Một Sát Thủ Thần Triều khổng lồ, cứ như vậy hủy diệt.

“Nhất Đại Sát Thủ Thần Triều đã bị xóa sổ, từ nay về sau sẽ không còn U Quốc nữa.”

“Đây là hậu quả của chọc tức Quân gia ta chứ sao, là đuổi tận giết tuyệt thật sự, một tên cũng không lưu.”

“Sao ta lại có cảm giác, ở trong ý tứ của Quân gia cũng có vẻ lập uy nhỉ?”

Cửu Thiên Tiên Vực, thế lực khắp nơi đang chú ý tới tình huống nơi này đều cảm thán không thôi.

Với thế lực bình thường mà nói, sợ Sát Thủ Thần Triều như rắn rết.

Vậy mà Quân gia và Khương gia lại hủy diệt dễ như trở bàn tay.

Đây chính là sự cường đại của Thái Cổ Ngự Tam Gia sao.

Đương nhiên, ngoài U Quốc ra, Thiên Đường và Huyết Phù Đồ còn lại cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Đại quân Quân Đế Đình ở một đường khác đang theo Hỗn Loạn Tinh Vực đến, chiến ý dâng cao, sát khí ngất trời.

Ở trên một chiếc thuyền chủ chiến chỗ cao tầng của Quân Đế Đình.

Võ Hộ, thủ lĩnh quần tộc thế giới Tiên Cổ, đám người Lê Tiên, đám người Phương Tú Nương, lão người mù của Thanh Đồng Tiên Điện, còn có đám nữ vương Medusa của Xà Nhân Tộc, chúng tỷ muội Hạ gia của Vạn Tộc Thương Minh, đều đang ở đây.

Bọn họ xem như là nhóm cao tầng đầu tiên của Quân Đế Đình.

Bỉ Ngạn Thiên Nữ thanh lệ vô song, Mộng Nô Nhi cũng ở trong đó. Nàng bỗng nhiên hơi mỉm cười nói: “Kỳ thật ta cảm thấy, chúng ta có khả năng đi một chuyến uổng công rồi.”

“Hả, có ý gì?”

Nhất chúng cao tầng của Quân Đế Đình ở xung quanh đều nhìn về phía Mộng Nô Nhi, nguyên một đám đều mờ mịt không rõ nguyên nhân.

Mộng Nô Nhi không nói gì, chỉ mỉm cười thần bí, nói:

“Quân công tử bị thương, vô thượng của tộc ta rất không vui.”

Bình Luận (0)
Comment