Chương 1607: Một chưởng trấn áp!
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ngay lúc Sát Thủ Vương đang muốn đi tìm hung thủ.
Bỗng nhiên có từng đóa từng đóa hoa Bỉ Ngạn bay theo gió rớt xuống.
Thân thể Sát Thủ Vương căng chặt.
Đây là phản ứng bản năng khi gặp phải nguy cơ của hắn ta.
“Sao lại như vậy?”
Ngay cả bản thân Sát Thủ Vương cũng nghi ngờ.
Hắn ta chính là Sát Đạo Đại Đế.
Đến cảnh giới này, có thể nói, ở Tiên Vực hầu như không có bao nhiêu người có thể uy hiếp đến hắn ta.
Thậm chí một ít đại đế còn rất kiêng kỵ hắn ta.
Nhưng bây giờ, hắn ta đúng là cảm nhận được một loại cảm giác nguy cơ đã lâu không gặp.
Loại cảm giác nguy cơ này, hắn ta đã từng trải nghiệm qua.
Đó là lúc hắn ta mới vừa bước vào giới tu hành, bởi vì một chút ân oán mà cả nhà bị diệt môn.
Hắn ta trốn ở trong một cái hố phân, run lẩy bẩy.
Cuối cùng, chờ kẻ thù đi xa rồi, hắn ta mới dám từ trong đó leo ra.
Ai có thể nghĩ tới, một thế hệ Sát Đạo Đại Đế, cường giả mạnh nhất sáng lập ra Huyết Phù Đồ Sát Thủ Thần Triều, đã từng có kinh lịch trốn ở hố phân.
Cũng là từ đó về sau, tâm tính của Sát Thủ Vương mới bắt đầu trở nên lãnh khốc vặn vẹo, cuối cùng lấy giết chứng đạo.
Ký ức bi thảm không muốn nhớ lại này khiến cho sát ý trong mắt Sát Thủ Vương lại càng dày đặc.
Cũng là bởi vì kinh lịch một lần kia, về sau bị người ta bới ra.
Một ít kẻ thậm chí còn lén châm chọc, gọi hắn ta là Hố Phân Đại Đế.
Đương nhên, những kẻ cười nhạo ở bên ngoài đều đã bị Sát Thủ Vương Tiêu Diệt, lại còn là giết cả cửu tộc.
“Là ai cố làm ra vẻ huyền bí ở trước mặt bản đế!”
Sát Thủ Vương sát khí ngút trời, hơn vạn vòng Huyết Sát Ma Hoàn nở rộ ra huyết quang tươi đẹp.
Mà đúng lúc này, trong hư không mảnh Huyết Sát Cổ Địa này.
Một bóng dáng xinh đẹp phong thái tuyệt thế, mưa hoa đầy trời làm nền sau lưng, lẳng lặng xuất hiện.
Một chiếc mặt nạ quỷ vụng về, vô cùng thần dị, dưới mặt nạ có một đôi con ngươi lạnh lùng xa thẳm.
Ba nghìn tóc đen tùy ý rối tung, từng sợi óng ánh.
Một thân váy đen bao bọc lấy thân thể mềm mại hết sức ngạo nghễ.
Đùi ngọc thon dài tuyệt mỹ vén lên, chân ngọc trong suốt không xỏ hài tất điểm đạp hư không, vô số đại đạo Thần văn đang hiển hiện dưới chân.
Không thể nghi ngờ, đây là một vị nữ tử lạnh lùng xinh đẹp tuyệt trần, đẹp tới lòng người chấn động.
Nhưng Sát Thủ Vương của giờ phút này lại không có tâm trạng đi thưởng thức phần xinh đẹp này.
Bởi vì hắn ta cảm giác được một loại nguy hiểm.
Nguy hiểm cực độ!
Loại cảm giác này, từ sau khi hắn ta chứng đạo thành Đế thì chưa từng trải nghiệm qua.
Mà bây giờ hắn ta lại để ý cảm nhận được.
Loại sợ hãi và run rẩy bắt nguồn từ chỗ sâu trong linh hồn!
Loại cảm giác này, thật giống như là, hắn ta lại quay về thời điểm cả nhà bị diệt môn.
Hắn ta vì mạng sống mà trốn ở trong hố phân sống tạm bợ qua ngày.
Loại cảm giác này khiến cho Sát Thủ Vương, trong sợ hãi lại có một chút cảm giác phẫn nộ và khuất nhục ngập trời:
“Là ngươi đã hủy diệt Huyết Phù Đồ?”
Sát Thủ Vương đoán ra được, nhưng vẫn có chút không dám tin tưởng.
Sao Huyết Phù Đồ có thể chọc đến tồn tại khủng khiếp bực này được chứ?
Cho dù là Chuẩn Đế, cơ bản cũng không có tư cách ám sát nhân vật bực này.
Trước đó hắn ta liên tục liều mạng bế quan tu luyện, cho nên hết thảy ngoại giới đều không phát giác, tự nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mẫu Hoa Bỉ Ngạn, xinh đẹp lạnh lùng tựa sương.
Đối diện với vị nhân vật cấp Đế chân chính này, nàng ngược lại hơi liếc mắt nhìn thẳng một chút:
“Một vị Đế, còn có một chút giá trị.”
Dứt lời, Mẫu Hoa Bỉ Ngạn vẫn như cũ vô cùng đơn giản, duỗi một cánh tay ngọc xinh xắn tinh tế ra, ép tới Sát Thủ Vương.
Ánh sáng đại đạo rực rỡ bất tận nở rộ, Thần văn vờn quanh, tựa như trời đất cùng nhau cộng minh, rung chuyển!
Toàn bộ Huyết Sát Cổ Địa, lập tức sinh ra rung lắc dữ dội, biển máu lật úp, đất đai rạn nứt.
Một chưởng này, có thể đánh sụp toàn bộ Huyết Sát Cổ Địa!
“Cỗ lực lượng này…. Đế vô thượng!”
Sát Thủ Vương rung động không gì bằng.
Cho dù là lấy tâm cảnh Đại Đế của hắn ta, giờ phút này cũng sinh ra sóng dữ ngập trời.
Khi nào thì cường giả tối cao bực này có thể tùy tiện hiện thân ở Tiên Vực?
Phải biết, cho dù là các Đế bọn họ, dưới tình huống bình thường cũng không thể tùy tiện tàn sát bừa bãi ở Tiên Vực, đây là quy định của minh ước Thái Cổ.
Nhưng không cho Sát Thủ Vương thời gian suy nghĩ nhiều.
Một bàn tay trắng nõn kia, tựa như là vòm trời vạn cổ nghiêng sụp ép xuống.
Mặc cho hắn ta là Sát Đạo Đế Vương cũng phải miệng lớn hộc máu, bị đẩy lùi, cơ thể rạn nứt, thân thể Đế đều đang run rẩy.
Cũng không phải là Đại Đế không mạnh, mà là do thực lực của Mẫu Hoa Bỉ Ngạn đã xa xa vượt qua Đại Đế, đạt đến cảnh giới trong vô thượng.
Nếu không thì trước đó nàng cũng không thể có tư cách giao thủ với ách họa chung cực.
Mẫu Hoa Bỉ Ngạn thi triển ra pháp tắc cao nhất, giam vị Sát Thủ Vương này lại.
Đường đường chủ của Huyết Phù Đồ, bị một tay trấn áp!
…
Huyết Sát Cổ Địa sớm đã chia năm xẻ bảy.
Mảnh chiến trường cổ đã có từ xưa này, bị Mẫu Hoa Bỉ Ngạn một kích đánh cho lung lay sắp đổ.
Mà chủ của Huyết Phù Đồ, vị Sát Thủ Vương này thì đang bị nhốt ở trong lồng giam đại đạo.
“Đầu hàng, hoặc là, chết!”
Mẫu Hoa Bỉ Ngạn, kẻ ác không nhiều lời, lạnh lùng phun ra mấy chữ.
Nếu như nói Chuẩn Đế ở trong mắt nàng không có chút giá nào mà nói. Như vậy thì Sát Thủ Vương ở trước mắt, ngược lại có chút giá trị.
Đương nhiên, không phải có giá trị với nàng, mà là có giá trị với Quân Tiêu Dao.
Cho dù hùng mạnh như Quân gia thì cũng không thể coi nhẹ lực lượng của một vị Đế.
Nghe được lời của Mẫu Hoa Bỉ Ngạn, khóe mắt Sát Thủ Vương khẽ giật.
Nói thật, đối diện với một tôn Đế vô thượng, hắn ta không thể nào có lực phản kháng.
Cường giả bực này, đã là tồn tại đỉnh cao nhất trong Đế rồi.
Lại tiến thêm một bước về phía trước, chính là tiếp cận cấp Thần.
Tồn tại tiếp cận thần thoại.
“Đáng hận, bản đế một đường gập ghềnh đi tới, sáng tạo cơ nghiệp vạn thế Huyết Phù Đồ, há có thể chết đi như thế?”
Mặt mày Sát Thủ Vương vô cùng dữ tợn.
Thông thường mà nói, tới cảnh giới Đại Đế, tâm cảnh đã sớm không còn vướng bận.
Nhưng cũng không phải Đế tất cả đều sẽ như thế.
Sát Thủ Vương kinh lịch trớ trêu, còn từng có kinh lịch trốn ở hố phân, điều này khiến cho hắn ta trở nên vô cùng thực tế.
Ngoài giết chóc, biến mạnh lên ra thì không còn mục đích nào khác.
“Bản đế không thể ngã xuống ở chỗ này…”
Mặc dù với Đại Đế mà nói, đầu hàng là sự kiện hoàn toàn khuất nhục.
Nhưng Sát Thủ Vương ngay cả hố phân còn trốn được, chẳng lẽ còn sợ đầu hàng?
“Người chết vạn sự không, chỉ cần có mạng thì sẽ có hy vọng…” Sát Thủ Vương đang lẩm bẩm thì thầm.
Mới vừa rồi lúc hắn ta phá quan từ biển máu, liền mơ hồ cảm thấy có đại đạo trở về trong trời đất.
Đó hẳn là một vị Đế đã vẫn lạc không lâu trước đây.
Sát Thủ Vương cũng không muốn cùng vẫn lạc giống như vị Đế kia.
“Ta nguyện đầu hàng.”
Sát Thủ Vương lạnh lùng nói.