Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1609 - Chương 1609 - Đại Đế Khuất Nghẹn Nhất Trên Lịch Sử

Chương 1609 - Đại Đế khuất nghẹn nhất trên lịch sử
Chương 1609 - Đại Đế khuất nghẹn nhất trên lịch sử

Chương 1609: Đại Đế khuất nghẹn nhất trên lịch sử

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Ai da, huynh đệ, chẳng lẽ ngươi cũng biết Sư Tử Hống của nhất mạch Cửu Đầu Sư Tử ta sao, duyên phận mà!”

Cửu Đầu Sư Tử bịt lỗ tai lại, lại càng vô cùng mừng rỡ.

Người này không chỉ cùng tên với nó mà thậm chí còn biết Sư Tử Hống.

Sát Thủ Vương rất muốn một ánh mắt giết chết Cửu Đầu Sư Tử.

Nhưng ấn ký hủy diệt ở trong cơ thể hắn ta, mỗi thời mỗi khắc đều đang giám sát hành động của hắn ta.

Chỉ cần Sát Thủ Vương hơi vượt qua một chút thì sẽ lập tức ngã xuống. Cho nên hắn ta cơ bản không có khả năng đại khai sát giới với Quân Đế Đình.

Hắn ta không muốn chết, hắn ta muốn sống tiếp.

Nói theo cách thông thường, càng là cường giả thì càng tiếc mạng.

Cuối cùng, Sát Thủ Vương lửa giận tràn ngực, chỉ lạnh lùng phun ra một chữ:

“Cút!”

Sóng âm mạnh mẽ đánh bay Cửu Đầu Sư Tử, đầu choáng mắt hoa.

“Ái, ngươi cái người này, ngươi gọi Cẩu Thắng, ta cũng gọi Cẩu Thặng, vốn là cùng một gốc sinh ra, như nhau thôi cớ gì phải nóng nảy chứ?”

“À, đúng rồi, hình như ngươi còn có một cái danh hiệu, gọi là Hố Phân Đại Đế, ta đây không giống ngươi rồi.”

“Ta là Cửu Đầu Sư Tử, không phải chó, cho nên không thích đớp phân.”

“Nhưng ngươi là người mà, sao ngươi lại thích phân chứ, cái này không nên đâu, ngươi sẽ không thật sự thích phân chứ hả?”

Cửu Đầu Sư Tử vừa cắt tỉa bờm lông của mình vừa lải nhải không ngừng nói.

Đôi mắt Sát Thủ Vương phủ kín tơ máu, cả đầu tóc dài màu đỏ bay múa loạn xạ:

“A a a a a a a…”

Sát Thủ Vương ngửa mặt lên trời bi phẫn thét dài, xông ra ngoài hành tinh, hủy diệt vô số ngôi sao, dùng cách này để hả giận.

“Ô kìa, một Đại Đế đang yên đang lành, sao lại phát điên rồi?”

“Một chút tâm tính Đại Đế cũng không có, còn không có tâm thái tốt bằng ta, phong độ miễn cưỡng cũng quá thấp rồi.”

Cửu Đầu Sư Tử bình phẩm từ đầu đến chân, nhếch miệng nói.

Cả đám tu sĩ xung quanh im lặng, trán nổi gân xanh.

“Có thế chọc một vị Đại Đế tức thành cái dạng này, ngươi cũng là một nhân tài, không, sư tử tài.”

Điếu Mao Anh Vũ của Thanh Đồng Tiên Điện chậc lưỡi lên tiếng.

Như nhau đều là cầm thú, sao tên Cửu Đầu Sư Tử này lại xuất sắc như vậy chứ?

Ai có thể nghĩ tới, đường đường một thế hệ Sát Đế, chủ của Huyết Phù Đồ, lại phải khốn khổ như thế.

Mặc dù không chết, nhưng hình như cũng không tốt hơn Hồn Chủ đã vẫn lạc chỗ nào.

“Đây là hậu quả của trêu chọc Quân gia sao, chết đã chết, điên đã điên.”

Thấy cảnh này, vô số tu sĩ đều nghĩ thầm trong bụng.

Kết cục của trêu chọc Quân gia, cũng quá thê thảm rồi.

Sau khi kế tục U Quốc, Huyết Phù Đồ cũng kết thúc ở trong cảnh tượng hoang đường như vậy.

Cuối cùng, thu hút ánh nhìn của người khác nhất, dĩ nhiên chính là một đường đại quân của chủ mạch Quân gia kia.

Mà cái bọn họ đối mặt, lại là Thiên Đường thần bí nhất, cổ xưa nhất trong Tam Đại Sát Thủ thần triều.

Nơi mà Thiên Đường ở là tại Hỗn Thiên Tiên Vực.

Đây là điều mà rất nhiều người đều không nghĩ đến.

Dù sao Hỗn Thiên Tiên Vực là địa bàn của Tiên Đình. Bản thân từng là thế lực cấp bá chủ thống nhất Cửu Thiên Tiên Vực, sáng lập ra quy tắc.

Có ai dám vuốt râu hùm của Tiên Đình đâu chứ?

Nhưng Thiên Đường đệ nhất sát thủ thần triều này lại cắm rễ ở ngay Hỗn Thiên Tiên Vực. Điều này quả thực đã vượt qua dự liệu của rất nhiều người.

Một ít người có lòng, trong mắt cũng hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa.

Vô Thượng Tiên Đình sẽ dễ dàng như trở bàn tay để cho đại quân Quân gia nghênh ngang tiến vào Hỗn Thiên Tiên Vực như vậy sao?

Hoặc là đổi một góc độ tới suy nghĩ.

Nếu như đại quân Tiên Đình vì một lý do nào đó, muốn đi vào Hoang Thiên Tiên Vực triển khai đại chiến thì Quân gia có đồng ý hay không?

Trong lúc nhất thời, rất nhiều đại lão của thế lực bất hủ, trong mắt đều lộ vẻ suy nghĩ sâu xa, nhao nhao chú ý đến chiến cuộc.

Hỗn Thiên Tiên Vực cách Hoang Thiên Tiên Vực không tính gần. Cho dù là Chí Tôn qua sông thì cũng cần một đoạn thời gian không ngắn.

Nhưng Quân gia khí thế như cầu vồng, sốt ruột báo thù. Các loại Tiên nguyên giống như là không cần tiền, rót vào trong phương chu chiến tranh.

Ánh sáng trận pháp thỉnh thoảng sáng lên.

Thủ đoạn đốt tiền ngang tàng ấy khiến cho vô số thế lực đều phải líu lưỡi, mở rộng tầm mắt.

Quân gia chỉ là tiêu hao hành quân thôi, đã đủ tương đương tài nguyên của rất nhiều thế lực trong nhiều năm.

Không trải qua thời gia quá dài, biển đại quân của chủ mạch Quân gia, như là một con rồng bằng sắt thép, dũng mãnh hướng về phía Hỗn Thiên Tiên Vực.

Đây là một mảnh địa vực vô cùng rộng rãi, thậm chí còn muốn lớn hơn Minh Thiên Tiên Vực trước đó.

Vô số thế lực sinh hoạt ở mảnh Tiên Vực này.

Trong đó có một bộ phận rất lớn đều nghe lệnh của Tiên Đình.

Tiên Đình hầu như có quyền thống trị tuyệt đối với Hỗn Thiên Tiên Vực.

Có điều, vào trước lúc Tiên Đình chưa phân tách, cả Cửu Thiên Tiên Vực hầu như đều do Tiên Đình chưởng quản.

Cửu Đại Tiên Thống nắm trong tay Cửu Đại Tiên Vực.

Chỉ là về sau, Vô Thượng Tiên Đình sụp đổ, phạm vi thế lực của bọn họ mới thu hẹp lại đến Hỗn Thiên Tiên Vực.

Kỳ thật khi đó, Quân gia cũng lười chim chuột Tiên Đình.

Tiên Đình nói là từng thống nhất Cửu Thiên Tiên Vực, thật ra ở Hoang Thiên Tiên Vực bên này, cũng chỉ có một nhóm nhỏ quân đội Tiên Đình từng đóng quân qua mà thôi.

Quân gia ngay cả đuổi cũng chẳng muốn đuổi, đơn thuần coi như xem vở hài kịch.

Mà bây giờ, Quân gia đi vào Hỗn Thiên Tiên Vực, đây không thể nghi ngờ là muốn bất chấp nguy hiểm.

Nguy hiểm này không phải đến từ Thiên Đường, mà là đến từ Tiên Đình.

Một khắc nào đó, trong hư không, bỗng nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Người đến dừng bước!”

Vũ trụ đằng trước, một đám thiên binh thiên tướng của Tiên Đình xuất hiện, nhân số không nhiều, chỉ là một tiểu đội.

“Hỗn Thiên Tiên Vực là phạm vi thế lực của Tiên Đình, các ngươi đây là…”

Đại quân Quân gia mênh mông, đủ để chấn nhiếp vô số thế lực. Nhưng tốp thiên binh thiên tướng này lại không kiêng nể gì, hiển nhiên sau lưng có chỉ thị.

“Đến…”

Rất nhiều người mạnh nhất, lão cổ chú ý tới chiến cuộc đều hăng hái sôi nổi.

Thân là hai đại bá chủ của Tiên Vực, Tiên Đình không gây sự mới lạ ấy.

“Cút.”

Bát Tổ Quân Thiên Mệnh chỉ lạnh lùng phun ra một chữ.

Bây giờ Quân gia bọn họ không có tâm trạng dây dưa với Tiên Đình.

“Cho dù muốn đi vào Hỗn Thiên Tiên Vực thì cũng phải được Tiên Đình cho phép, bằng không thì chờ ta đi thông báo trước.” Thiên tướng của Tiên Đình nói.

Quân Thiên Mệnh hừ lạnh một tiếng, không nói hai lời, một chưởng ép tới!

“Làm càn!”

Lúc này, một giọng nói tựa như sấm sét nổ vang.

Hỗn Thiên Tiên Vực bên kia, một bàn tay to do quy tắc biến hóa ra thò ra, ép ngược về hướng Quân Thiên Mệnh.

“Làm càn chính là ngươi!”

Bình Luận (0)
Comment