Chương 1628: Hàng phục Sát Thủ Chi Vương, Ám Bộ Chi Chủ ngày sau
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tiếng chuông vang lên xa xăm truyền ra Hỗn Thiên Tiên Vực, truyền khắp toàn bộ Cửu Thiên Tiên Vực. Rất nhiều tu sĩ cường giả nghe thấy tiếng chuông này đều nhịn không được hội tụ về hướng Hỗn Thiên Tiên Vực.
Mặc dù không thể tiến vào vương quốc bị lãng quên, đứng bên ngoài quan sát từ xa cũng tốt.
Dù sao đây chính là một trong những Thất Đại Bất Khả Tư Nghị của Tiên Vực, xưa nay rất thần bí. Tuy rằng nghe đồn nó rất hung hiểm, nhưng cũng là một mảnh đất bảo tàng cơ duyên khắp nơi.
Hơn nữa chủ yếu chính là rất phong bế, rất an toàn, cách một đoạn năm tháng mới hiện thế.
Nếu không cổ Tiên Đình sẽ không để một phần di chỉ và di tàng ở trong đó.
Mà nói một cách nghiêm khắc thì lần rèn luyện này là tranh phong thuộc về cửu đại Tiên Thống Tiên Đình. Mặc dù có người đi theo chiêu mộ từ ngoại giới, cũng chỉ là phụ trợ. Những người tranh đoạt cơ duyên chân chính vẫn là thiên kiêu của cửu đại Tiên Thống.
Tuy rằng cửu đại Tiên Thống đối ngoại gọi chung là Tiên Đình hoàn chỉnh. Nhưng phân tranh bên trong lại chưa bao giờ ngừng nghỉ.
Đây là sự khác nhau giữa tổ chức thế lực và thế lực gia tộc.
Thế lực gia tộc tốt xấu gì cũng có huyết mạch kiềm chế, trừ phi thực sự có mâu thuẫn rất lớn, bằng không sẽ không làm quá tuyệt tình.
Nhưng Tiên Đình có nhiều thế lực đánh cờ, ai cũng muốn làm Tiên Thống cầm quyền, nhất thống Tiên Đình.
Chuyện này gây nên mâu thuẫn rất lớn.
Mà hiển nhiên lần rèn luyện này chính là ai có được càng nhiều cơ duyên cổ Tiên Đình thì người đó có khả năng tranh đoạt quyền thống trị Tiên Đình.
Mà trong đó Oa Hoàng Tiên Thống và Phục Hy Tiên Thống là có cơ hội cao nhất. Bọn họ một bên thì có được Thiếu Hoàng đương đại, một bên lại có Thiếu Hoàng cổ đại.
Nhưng không thể nói Tiên Thống khác hoàn toàn không có cơ hội, rất nhiều Tiên Thống cũng có yêu nghiệt Chủng Tử trầm miên xuất thế.
Nếu bọn họ lại có được một ít tài nguyên truyền thừa của cổ Tiên Đình thì khả năng cạnh tranh sẽ không yếu. Cho dù là Oa Hoàng và Phục Hy Tiên Thống cũng không thể thiếu cảnh giác.
Giờ phút này, ở đạo tràng Oa Hoàng Tiên Thống, một hàng cường giả Oa Hoàng Tiên Thống, bao gồm Lan bà đều lộ ra vẻ mặt hơi nghiêm trọng.
Dù sao lần này có liên quan đến cơ duyên di chỉ cổ Tiên Đình, có quan hệ rất lớn. Thậm chí còn có thể quyết định hướng đi ngày sau của Oa Hoàng Tiên Thống, tất nhiên bọn họ phải thận trọng đối đãi.
Linh Diên đang ở thủ vị của đám người, ngọc tư thon dài cao gầy được váy lưu li bao lấy, như một gốc hoa tiên trắng tinh và lộng lẫy.
Tư dung tuyệt đại, tươi đẹp động lòng người, chỉ đứng ở đó đã hấp dẫn ánh mắt bát phương.
Ở bên cạnh nàng cũng có một ít bóng dáng đang đứng, đều là người đồng hành đi đến vương quốc bị lãng quên lần này.
Những đồng hành đó không phải là Linh Diên chọn lựa, mà là Oa Hoàng Tiên Thống thay nàng lựa.
Trong đó có một ít thiên kiêu vận dụng quan hệ, hoặc là thế lực sau lưng giao nộp rất nhiều bảo vật cho Oa Hoàng Tiên Thống, vì thế mới có được một vị trí trong danh sách.
Mà trong đó có một hình bóng quen thuộc, là một tên béo mặc bào phục kim sắc, trắng trẻo mập mạp như cục bột.
Đó chính là của tiểu thái gia Lỗ gia, Lỗ Phú Quý.
Hắn ta đang cầm một cây tăm chuẩn đế binh để xỉa răng. Đồng thời, đôi mắt như hai cái khe thỉnh thoảng âm thầm nhìn về phía Linh Diên, điên cuồng nuốt nước miếng.
Đương nhiên, hắn ta cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.
Linh Diên như một cây thiên sơn tuyết liên, chỉ có thể đứng xa nhìn mà không thể dâm loạn. Hoặc nói cách khác, dâm loạn cũng phải có tư cách.
Ít nhất hắn ta không có tư cách kia.
Mà lúc này, một công tử tuấn mỹ khác mặc hoa phục màu xanh vàng nhìn về phía Linh Diên, lộ ra một nụ cười khéo léo và nói: “Linh Diên Thiếu Hoàng, vừa rồi ngươi vẫn luôn tâm thần không yên, cảm thấy thấp thỏm sao?”
“Không phải.” Linh Diên lãnh đạm nói.
Công tử tuấn mỹ kia cũng không để ý thái độ lãnh đạm của Linh Diên, tiếp tục mỉm cười và nói: “Yên tâm, ở vương quốc bị lãng quên, Tần mỗ nhất định sẽ liều chết bảo hộ Linh Diên Thiếu Hoàng.”
“Cũng không cần, thực lực của ngươi có thể đánh thắng được bổn cung không còn chưa biết được.” Linh Diên nhàn nhạt nói.
Công tử tuấn mỹ hơi ngơ ra, sau đó cũng lắc đầu than cười.
“Ai, ta nói này Tần công tử, tư thái liếm cẩu như ngươi thật sự buồn cười, Linh Diên Thiếu Hoàng cũng lười phản ứng ngươi.” Lỗ Phú Quý vừa xỉa răng vừa nói.
Công tử tuấn mỹ kia lại nhìn về phía Lỗ Phú Quý, lãnh đạm nói: “Ngươi đang ghen ghét sao, nhưng cũng phải, lấy mị lực của ngươi, nga, ngươi căn bản không có mị lực.”
“Sao nào, khinh thường béo à?” Lỗ Phú Quý nói nói khiêu khích.
“Những người khác sợ ngươi là tiểu thái gia Lỗ gia, nhưng Tần mỗ không sợ.” Công tử tuấn mỹ nhàn nhạt nói.
Hắn ta thật sự có bản lĩnh này, bởi vì hắn là thiên kiêu Chủng Tử thức tỉnh từ trầm miên của Hoang Cổ Tần gia, địa vị không tầm thường.
Hơn nữa danh vọng của Hoang Cổ Tần gia cũng không yếu hơn Hoang Cổ Lỗ gia. Tổ tiên Thủy Hoàng đại đế của họ cũng từng bước lên Vạn Cổ Đế Bảng, trấn áp một thời đại, đánh tới thiên địa thất thanh.
Trước đây, khi ở cổ lộ chung cực, Quân Tiêu Dao cũng từng có mâu thuẫn với thiên kiêu của Hoang Cổ Tần gia.
Sau đó ở Táng Đế Tinh, Quân Tiêu Dao trực tiếp giết chết thiên kiêu đỉnh cấp của Hoang Cổ Tần gia, Tần Vô Đạo.
Mà công tử tuấn mỹ trước mắt chính là thiên kiêu Tần gia được phong ấn, tên là Tần Nguyên Thanh.
Thực lực của hắn hoàn toàn khác biệt với Tần Vô Đạo trước kia. Dung mạo, gia thế cũng không có điểm nào để bắt bẻ.
Cũng bởi vậy, Tần Nguyên Thanh mới có tư cách chủ động phát động thế công với Linh Diên. Nếu thật sự giành được thiện cảm của Linh Diên thì tuyệt đối là một bước lên trời.
Chỉ tiếc, Linh Diên vẫn luôn không coi Tần Nguyên Thanh ra gì.
Mà đúng lúc này, một bóng dáng áo đen yên lặng đi tới từ nơi xa.
Mặc dù Linh Diên khắc chế cảm xúc của mình, nhưng trên ngọc nhan tinh xảo vẫn có dao động rất nhỏ, cứ như một hồ xuân thủy hơi nổi lên gợn sóng.
Mà chút dao động này lập tức bị Tần Nguyên Thanh nhận ra, hắn ta hơi nhíu mày, nhìn về phía người áo đen đi tới kia.
Người áo đen im lặng không nói gì, thậm chí cũng không lên tiếng chào hỏi Linh Diên. Nhưng Linh Diên lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vừa rồi Tần Nguyên Thanh nói muốn bảo vệ nàng, Linh Diên chỉ cảm thấy buồn cười.
Tuy Tần Nguyên Thanh là Chủng Tử của Hoang Cổ Tần gia, nhưng nhiều nhất thực lực cũng chỉ có thể chống lại với nàng, còn nói bảo hộ cái gì.
Chẳng qua chỉ là thèm muốn thân thể nàng mình thôi.
Mà chỉ có Quân Tiêu Dao mới có tư cách nói bảo hộ nàng.
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao đã đến, trong lòng Linh Diên mới hoàn toàn yên ổn lại.
Mặc dù trong vương quốc bị lãng quên có đại hung hiểm gì thì nàng cũng tin Quân Tiêu Dao sẽ không mặc kệ mình.